Em mong chúng ta sau này yêu một người bằng tất cả sự trưởng thành mình có
Ngày 30 tháng 11 năm 2016
“Em có chuyện muốn nói với anh”.
“Em định nói là em nhớ anh phải không?”.
“Em muốn chia tay”.
Dòng tin nhắn được gửi đi, nước mắt em cũng theo đó mà tuôn ra. Em khóc nấc lên, đau đến khó thở. Đêm đó, trời đổ mưa như trút nước, trắng xoá và chẳng nhìn thấy được phía trước. Ông trời cũng thật biết chiều lòng người. Hai bên đường người người chen nhau tìm chỗ trú mưa, chỉ riêng em một mình một xe đi giữa lòng đường. Em không rõ là nước mắt hay nước mưa đang thi nhau rơi trên mặt mình. Em cũng không rõ là mưa lạnh hay lòng em đang lạnh. Em chỉ duy nhất cảm nhận được sự mất mát đang bủa vây. Em đau đấy nhưng em chấp nhận.
Ngày đầu tiên sau khi chia tay, em nhận lời yêu một người mới. Mọi chuyện diễn ra khá nhanh và tất nhiên người đó đã xuất hiện bên cạnh em từ khi chúng ta xảy ra vấn đề. Em muốn khẳng định, người ta không chen chân vào giữa chúng ta mà chính xác là những rạn nứt đã tạo cơ hội cho người đó đến gần em.
Em không yêu người đó, chắc chắn là như vậy. Em không cần người thay thế anh. Em chấp nhận vì em muốn có người quan tâm em nhiều hơn. Em muốn có người kéo em ra khỏi những thứ đau lòng trong quá khứ. Mặc dù chính em thừa hiểu rằng, có thể là một bầu trời trong xanh rộng lớn mới nhưng cũng có thể là một bầu trời phủ đầy mây đen tăm tối. Dù sao em cũng đã từng đi qua nhiều giông bão, thêm một lần nữa cũng chẳng xá gì.
Bắt đầu một cuộc tình mới, bắt đầu tìm hiểu mọi thứ từ một người mới, nhiều thú vị nhưng cũng khá mệt mỏi. Anh trầm lặng, anh ta thì hoạt bát. Anh trưởng thành, anh ta lại khá trẻ con. Em và anh giống như tri kỉ, em và anh ta lại giống như chị em. Anh làm em buồn, anh ta lại giúp em vui. Nhưng anh có biết không, niềm vui thì dễ quên nhưng nỗi buồn thì rất khó để quên.
Em dẫn anh ta ra mắt hội bạn. Chúng nó trố mắt nhìn em xong cứ im lặng không nói gì, không hỏi han gì, bữa tiệc diễn ra khá ngại ngùng. Đêm về, một đứa nhắn tin cho em “Mày chắc chưa? Tại sao tình cảm bao nhiêu năm mày chờ đợi lại dễ dàng chia tay như vậy?”. Em không trả lời hay nói đúng hơn là em không muốn trả lời. Chúng ta đi đến bước đường này, đã quá trễ để trả lời những câu hỏi tại sao.
Anh ta dẫn em về ra mắt gia đình, cũng không trò chuyện quá nhiều, chỉ là vài câu hỏi thăm xã giao. Em nhìn được trong ánh mắt anh ta lộ ra niềm hân hoan khó tả. Anh ta luôn miệng tính toán với em những chuyện về tương lai, cũng tự nói sang năm sẽ đem lễ sang dạm ngõ. Trong mắt anh ta là em, nhưng trong mắt em lại là những thứ xa vời, cũ kĩ.
Em và anh cũng đã từng ngồi bên nhau bàn về những điều như thế. Suy cho cùng, đến lúc này, những kỉ niệm ngọt ngào đó vẫn còn gây được sát thương cho em. Sau những thương tổn, trái tim em đã không còn lành lặn nữa. Nó như một cái hộp trống rỗng được đóng một lớp băng dày, lạnh lẽo và vô dụng.
4 tháng là thời gian em và anh ta ở bên nhau dưới danh nghĩa một người yêu. Em quyết định dừng lại vì muốn giải thoát cho cả hai. Em đã làm tổn thương anh ta bằng những đổ vỡ của trái tim mình. Còn riêng em, em lại chẳng đạt được điều em muốn. Em mệt mỏi khi đem so sánh anh và anh ta.
Em mệt mỏi khi đáng lẽ phải tận hưởng sự nuông chiều của người mới, em lại cứ nhớ về những chuyện người cũ đã làm. Em mệt mỏi khi nắm tay, ôm lấy người yêu mình nhưng lòng lại tự hỏi “Mày có hạnh phúc không?”. Em mệt mỏi vì bản thân mình không thể kiềm chế nên cứ nổi giận vô cớ với người ta. Cuối cùng, thứ em có thể làm cho anh ta chỉ đơn giản là trả anh ta về với sự tự do vốn có. Em đã sai khi nhờ một người để lãng quên một người.
Về với những ngày tháng không ai bên cạnh, em thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, dù đôi lúc có chút cô độc. Em không ngăn mình nhớ anh, không tìm cách để quên đi, không block, không xóa kết bạn với anh và ngay cả tên anh trong danh bạ em cũng không đổi.
Em để mọi thứ diễn ra bình thường, chỉ là không liên lạc với nhau nữa. Em cho phép bản thân mình đối diện với sự thật là chúng ta không còn là chúng ta. Khi anh nhắn cho em dòng tin “Anh rất nhớ em”, em cũng không ngại ngần hồi đáp “Em cũng nhớ anh”.
Không biết anh có từng để ý, vô số lần chúng ta cãi nhau nhưng chưa một lần em vì giận dỗi mà nói chia tay. Đối với em, câu chia tay cũng quan trọng như câu nói yêu một người, không được tùy tiện nói bừa. Mỗi lần cãi nhau, em luôn hỏi mình “Nếu bây giờ anh khóc, em có tha thứ cho anh hay không?” và tất nhiên câu trả lời là có, dù chưa bao giờ anh khóc trước mặt em.
Em biết chắc chắn khi em nói lời chia tay anh đã khóc, nhưng giọt nước mắt của anh đã chẳng thể níu chân em nữa rồi. Em đã giày vò bản thân mình rất lâu và dùng hết tất cả sự can đảm để nói ra câu chia tay. Tận cùng của nỗi đau chính là sự buông bỏ.
Em cuối cùng cũng có thể quen với việc không còn anh, chỉ là quen chứ không phải quên. Tất nhiên, làm sao có thể quên được một người từng gắn bó với mình ngần ấy năm. Chỉ là, em đã không còn đau khi nghĩ về anh. Em đã không còn tìm kiếm lại những kỉ niệm ngày xưa, không còn lục lại những tin nhắn cũ cùng những status chúng ta viết về nhau.
Đôi lúc vô tình đi ngang qua nhà anh, em cũng đã không còn thói quen ngoáy đầu nhìn vào ô cửa sổ đó. À còn chuyện này nữa, có hôm em đang chạy xe trên phố, thấy bóng lưng anh phía trước, tim em đã không còn hẫng đi một nhịp nữa rồi. Có người gửi cho em tấm hình anh chụp chung với một cô gái, em đã mỉm cười. Cô gái đó em chưa từng gặp nhưng em biết đó không phải là bạn gái mới của anh.
Em chưa bao giờ ghen với những người con gái xung quanh anh vì chính anh đã giúp em không cần phải làm điều đó. Chỉ là em nghĩ nếu sau này, anh thật sự bên cạnh một người khác, thì cảm giác của em sẽ thế nào. Câu trả lời là em sẽ mỉm cười và chúc anh bình an với sự lựa chọn của mình. Tất cả những việc này, anh có biết đều có ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa là em thật sự đã hết yêu anh rồi.
Ngày ra đi, em đã không nói với anh bất kỳ lý do nào. Vì em thật sự nghĩ, mọi lý do chỉ là ngụy biện, ngụy biện cho việc hết yêu hoặc ngụy biện cho một tình yêu không đủ lớn. Có lẽ tình yêu em dành cho anh không nhiều như em vẫn nghĩ. Em đã không đủ mạnh mẽ để vượt qua sự mệt mỏi của bản thân mình. Em cũng không đủ bao dung, không đủ rộng lượng để tha thứ cho những việc anh đã làm sai. Và có lẽ, em là một người không biết cách yêu.
Sau chia tay, em hay anh đều trải qua một khoảng thời gian tăm tối. Thôi thì một lần nữa, chúng ta lại đổ lỗi cho duyên phận. Vì duyên phận ngắn ngủi nên chúng ta không thể cùng nhau đi hết kiếp này. Vì duyên phận trớ trêu nên gặp đúng người, đúng thời điểm nhưng vẫn không thể có được nhau.
Em đã xếp lại gọn gàng những mảng ký ức về anh, em sẽ mang theo nó đi hết cuộc đời mình. Em không biết sau này chúng ta có thể gặp được người hiểu mình như chúng ta bây giờ không. Em chỉ mong sau tình yêu này, em và anh đều học được cách yêu một người bằng tất cả sự trưởng thành mình có. Em mong chúng ta sau này đều sẽ bình yên, là bình yên từ tận đáy tâm hồn.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/em-mong-chung-ta-sau-nay-yeu-mot-nguoi-bang-tat-ca-su-truong-thanh-minh-co-nw231680.html