Em chẳng thể yếu đuối nếu anh không chịu trưởng thành

ảnh minh họa
“Em thoải mái ra đi! Sao lúc nào cũng gồng lên như thế!”
Đó là câu nói anh rất hay thốt lên mỗi lần thấy em chạy đôn chạy đáo lo việc này việc nọ trong gia đình. Rất nhiều lần em đã nổi cáu vì câu nói đó, nhưng anh thì không thể ngừng nhắc lại nó một cách đầy chân thật. Em không biết là anh không hiểu hay cố tình không hiểu, nhưng anh à, đừng trẻ con như vậy nữa được không? Em... mệt lắm rồi!
Ngày yêu em, anh nói muốn bảo vệ em, muốn em mãi là cô công chúa nhỏ bé yếu đuối trong vòng tay anh. Em không tin lắm vào chuyện cổ tích đâu nhưng thôi cũng gật đầu chấp nhận. Nhưng rồi sao chứ...? Từ đó đến giờ, em đã được nổi một ngày nào thảnh thơi?
Chồng em ạ.
Người yêu ạ.
Em chẳng thể nào nhẹ nhàng nữ tính như anh hằng mong nếu anh không chịu thức dậy cùng em mỗi sáng sớm, giúp em lo toan sửa soạn cho con cái ăn sáng đến trường. Em chẳng thể nào cười nói tươi vui giống bao người con gái tự do ngoài kia nếu anh không sẻ chia cùng em những công việc nhà bộn bề mỗi tối, từ bữa cơm, chén bát, áo quần, nhà cửa,... một chút thôi cũng đủ khiến em nhẹ lòng. Em chẳng thể nào xinh đẹp lung linh nếu như Tết nhất cứ chỉ mình em lo toan nội ngoại. Em chẳng thể nào trẻ trung phơi phới nếu như mọi quyết định trong nhà rồi lại đến tay em.
Em chỉ cần anh... một chút thôi...Một chút để tâm tới gia đình, con cái.Một chút ngó ngàng tới hai nhà ba mẹ. Một chút nhìn em rồi sản sẻ âu lo.
Mình kết hôn rồi đó anh, anh có nhớ?
Em đã gác lại biết bao nhiêu bè bạn, hẹn hò, sao anh vẫn còn mãi rượu bia, nhậu nhẹt?
Em đã đặt lại đằng sao biết bao đam mê, hoài bão để được bên anh, sao anh cứ lẳng lặng cho đó là chuyện nghiễm nhiên rồi chẳng mảy may trắc ẩn?


Article sourced from XALUAN.
Original source can be found here: http://xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=2035703
