Điều con mong muốn nhất chính là ba mẹ được an nhiên từng ngày
Tôi mua rất nhiều bánh cho mọi người trong nhà, bánh bò, bánh chuối, bắp rang bơ, bánh su kem…và tôi đựng nó vào trong hai túi. Không phải vì tôi mua quá nhiều nên phải chia ra hai túi. Chỉ là vì ba mẹ tôi đã ly hôn rồi.
Tôi dừng xe trước tiệm thuốc mà ba bán, hình như đang có khách nên tôi lách sang lề đứng đợi. Định đợi ba bán xong rồi mới vào nhưng ba vừa thấy tôi liền quýnh quáng gọi “Bé”.
Nhìn dáng vẻ vội vàng hấp tấp của ba, liệu có phải đang vui mừng không nhỉ. Tôi chưa kịp phản ứng thì ba đã chạy ra chỗ tôi đậu xe, mặc cho người khách đang đứng đợi. Ba hỏi rằng bây giờ tôi đi lên thành phố hay là mới về tới, hàng loạt câu hỏi về chiếc xe mà tôi đang chạy “thắng có ăn không, xăng còn không, bánh xe có mềm không, đề số có được không...?”. Tôi cười rồi “báo cáo” mọi thứ đều ổn, tôi ghé để đưa bánh đã mua về cho ba.
Tôi nhìn ba thì ba không còn nhìn tôi nữa, đôi mắt ba cứ né tránh tôi mà lẳng lặng nhìn xuống dưới. Dường như đang cố không cho tôi thấy nỗi buồn trong đôi mắt ấy hay đang cố giữ lấy sự mạnh mẽ của một người đàn ông, hay là đang khắc khoải ôm ấp sự cô đơn của một người làm bố.
Tranh thủ lúc này tôi nhìn ba kĩ hơn, ba ốm hơn rồi, nếp nhắn cũng nhiều hơn. Tôi tự hỏi dạo này ba đã ăn gì, ba có còn ăn cơm hộp hay tự nấu, ba ăn có đủ bữa không, chân ba hôm trước bị trượt té nay còn đau không, và muốn hỏi ba có thấy buồn con gái của ba không.
Con gái 20 tuổi vẫn chưa thể làm ra tiền chăm sóc cho ba, vẫn đi học ở xa không có ở nhà để mà đỡ đần chăm sóc, cũng không thể hàn gắn ba mẹ về với nhau, bất lực nhìn gia đình mình dần đi vào ngõ cụt rồi tan vỡ.
Tôi tạm biệt ba rồi chạy xe đi mất, nhìn vào kính chiếu hậu, tôi thấy bóng dáng thân thương đứng lặng nhìn theo tôi. Ba cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất để lại hai hàng nước mắt tôi rơi, không thể nào ngăn lại được.
Tôi từng rất buồn khi thấy ba mẹ cãi nhau, một bao tải chứa đựng sự mệt mỏi bất an như đè trĩu lên tâm hồn vốn đã đầy rẫy những tổn thương chỉ chực chờ tan vỡ của một đứa trẻ. Tôi đã từng hy vọng, từng khát khao họ cho nhau một lối đi riêng, một sự giải thoát. Tôi từng ước sẽ không còn nghe những tiếng cãi vã, những lời dày vò, sự khắc nghiệt đay nghiến. Nhưng sao giờ đây, khi mọi thứ xoay chuyển theo đúng ý nguyện thay vì nên thấy vui thì tôi lại thấy vô cùng trống trải, vô cùng mâu thuẫn.
Tôi thấy sự cô đơn mà ba cố giấu, mẹ tôi thì đỡ hơn vì xung quanh còn có các con và ông bà bên cạnh nhưng sâu thẳm tôi biết mẹ rất đau lòng vì mẹ vẫn rất thương ba. Mỗi lần ghé về ngôi nhà lúc trước, kỉ niệm như vị khách không mời mà tới, cứ ngang nhiên tràn về. Ngôi nhà chỉ còn lại mình ba, đồ đạc chuyển đi gần hết. Tôi thấy ba đổi sang cái mền dày hơn, chắc ba cảm thấy lạnh lẽo lắm.
Tôi lại bắt đầu hoài nghi liệu mình đúng hay sai, nhưng mình làm được gì mà có sai hay đúng chứ, hay tất cả chỉ là sự bất lực uất ức của một đứa trẻ con muốn chạy trốn mà thôi .
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, điều tôi thật sự mong muốn không phải một gia đình trọn vẹn, càng không phải trở thành đứa con có được sự yêu chiều từ ba mẹ. Tôi hiểu, điều tôi mong nhất chính là được nhìn thấy đấng sinh thành mà tôi yêu thương được an nhiên, hạnh phúc qua từng ngày.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/dieu-con-mong-muon-nhat-chinh-la-ba-me-duoc-an-nhien-tung-ngay-nw231874.html