Cuộc đời có bao lâu mà tính toán thiệt hơn, rồi bỏ lỡ người thương mình nhất
Ngày hôm nay tôi nhận tin nhắn từ bạn: "Nay tao ra tòa rồi". Tôi ngồi trước cửa ngẩn ngơ. Bạn buồn, tôi cũng thấu buốt tim gan. Thêm một hôn nhân tan vỡ. Thêm một hoài nghi về thứ hạnh phúc vốn đã mong manh. Ngôn tình vốn là không có thật. Nhưng chân tình có lẽ cũng chẳng có trên đời. Cả hai chúng tôi đều đã đi qua nhiều giông bão. Nhưng sau cơn mưa chỉ thấy những vũng nước lầy. Tôi trả lời bạn: Vậy nên phụ nữ hãy cứ coi hôn nhân là một cuộc vui. Không vui nữa thì dừng lại. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì hãy luôn đẹp. Đẹp như một đóa hoa. Để ai nhìn vào cũng không ném cho mình ánh mắt đáng thương mà là đáng trọng. Tôi cũng chẳng biết mình đang an ủi bạn hay an ủi chính mình. Bạn im lặng.
Tôi biết bạn đã đau khổ đến nhường nào. Tôi mường tượng đến những bức hình bạn cười hạnh phúc. Về những ngọt ngào bạn từng viết trên mạng xã hội về người từng chung chăn gối. Về ước mơ ngôi nhà và những đứa trẻ. Nhưng những góc khuất hôn nhân đã lấy nụ cười bạn tôi đi đâu mãi. Chỉ thấy những tháng ngày đầy hoang hoải, héo mòn. Tôi chẳng dám khuyên bạn buông bỏ. Bạn vẫn gắng gượng, vun vén. Thế rồi người ta cũng chẳng còn thương bạn nữa. Một mình lặng lẽ bước ra khỏi ngôi nhà mà người ta từng nắm chặt tay bạn đến. Không lời níu kéo, không chút vấn vương.
Bạn bơ vơ như con chim nhỏ ở nơi chẳng phải quê hương cũng chẳng có lấy một người thương bên mình. Chỉ những người đàn bà từng trải mới thấu được cảm giác ấy ê chề, đau đớn đến nhường nào. Rồi bạn lặng lẽ vào Nam. Tôi không tiễn bạn. Chúng tôi đều đã có khoảng thời gian bi quan về hôn nhân, về hạnh phúc đến tột cùng. Cuộc đời cứ thế trôi. Chúng tôi cũng chẳng còn trẻ nữa. Đời đàn bà đã qua một lần đò còn gì mà son trẻ? Tôi vùi đầu vào công việc, con cái. Lâu lắm chẳng hỏi thăm nay bạn sống thế nào?
Ngày đầu hạ. Trời Bắc đổ mưa. Lòng ướt nhẹp. Tôi đang loay hoay với đống giấy tờ, công việc. Bạn gọi điện, giọng tràn đầy hạnh phúc: Tao hẹn hò rồi. Bằng tuổi. Bạn học với mình cấp ba. Bạn líu lo như một đứa trẻ kể đủ chuyện người ta. Tôi phì cười. Hóa ra khi yêu cô gái ba mươi vẫn chỉ là một cô nàng mới lớn. Nhưng rồi bạn lại hạ giọng suy tư: Biết người ta có mãi thương mình? Một nỗi sợ vô hình luôn quẩn quanh trong đầu những kẻ từng bị tổn thương. Quá khứ và thực tại. Ngô nghê và từng trải. Những mớ cảm xúc hỗn độn khiến ta lưỡng lự. Vừa muốn bỏ qua hết những âu lo, vô tư ngả vào bờ vai nào đó. Vừa sợ vết thương chưa lành lại thêm chằng chịt vết khâu. Dĩ nhiên rồi, chẳng có gì là mãi mãi. Nhưng nếu chúng ta cứ sợ phải tổn thương, sợ ngày phải buông bỏ thì mãi mãi chẳng tìm được hạnh phúc.
Sau những đắn đo bạn quyết định mở lòng. Bạn bảo tôi rằng con người ta càng tính toán thiệt hơn càng mệt mỏi. Chi bằng cứ vô tư mà sống. Cứ cho mình lại được ngây thơ như thuở trước. Lòng an nhiên tự khắc bình yên. Người ta luôn ngồi ngẩn ngơ ước sao hồi trẻ mình không làm thế này, lựa chọn thế kia? Nhưng hiện tại mới là thời điểm chúng ta có thể thay đổi. Giờ không sống cho mình thì đợi đến bao giờ? Tôi không biết lựa chọn của bạn hôm nay là sai hay đúng. Nhưng sau những tháng ngày triền miên ủ dột, tôi lại thấy cô bạn tôi thuở mới lớn. Say mê, vui vẻ và đôi mắt biết cười. Nụ cười mà đã lâu rồi tôi chưa nhìn thấy.
Hôm nay trời lại đổ mưa. Tôi nằm trên giường lắng nghe từng hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa lòng nghĩ ngợi vẩn vơ. Con gái đưa bàn tay nhỏ lên tai mẹ thì thầm bài thơ "Yêu mẹ" cô vừa dạy ở trường. Giọng ngọng líu, ngọng lo. Rồi vòng tay ôm cổ mẹ lăn tròn. Hai mẹ con ríu rít ngồi ngắm mưa rơi đậu trên lá. Bầu trời đang mưa mà tựa như có nắng xuyên qua đám mây xanh. Con gái là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc hôn nhân của tôi mang lại.
Dĩ nhiên rồi, không phải cuộc hôn nhân nào cũng chỉ toàn bóng tối. Bất cứ con đường nào cũng có có hàng trăm lối để rẽ ngang. Nên nếu chẳng thể cùng nắm tay người mình từng thương đi hết quãng đường, xin bạn đừng gục ngã. Đừng mãi u uất trong bóng tối của ngày hôm qua mà bỏ lỡ ánh bình minh của ngày mới. Hôn nhân không phải là một cuộc vui cũng chẳng phải một nấm mồ. Với tôi hôn nhân chính là một món quà mà món quà chỉ dành cho những người xứng đáng.
Ba mươi tuổi chúng tôi còn qua non trẻ để biết được rằng mười hay hai, ba mươi năm nữa người song hành với mình hôm nay có còn nắm chặt tay nhau sau những mùa giông bão. Nhưng có lẽ chúng tôi cũng đã đủ va vấp để hiểu được rằng hãy cứ đưa tay ra khi hạnh phúc đến. Bởi dẫu ta bước đi hay dừng lại cuộc đời vẫn cứ trôi. Hãy cứ yêu hết mình, cứ mãi là cô gái ngây thơ, khờ dại. Đừng vì một đám mây đen mà bỏ lỡ cả bầu trời xanh. Đừng vì một người không xứng mà khép chặt trái tim mình. Cuộc đời có bao lâu mà tính toán thiệt hơn. Rồi bỏ lỡ người thương mình nhất.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/30-tuoi-hay-mo-long-va-yeu-lan-nua-di-em-nw226318.html