Cúi đầu cảm ơn những ngổn ngang, muộn phiền và những lúc đong đầy hạnh phúc của tuổi trẻ
Đằng sau những hăng say tươi mới, nhiệt huyết năng động và một trái tim căng tràn tin yêu vào cuộc đời, đôi lúc trên đường về ta chạnh lòng giữa cơn gió nghiêng ngả lúc chiều dần buông, dưới tiết trời đông buồn tênh và lạnh lẽo. Lòng người hệt như hòn đá nhỏ nằm bất động dưới đáy hồ yên tĩnh một chiều cuối thu.
Lại một ngày khép lại, mình định nhấc máy gọi đứa bạn thân nhưng chợt nhận ra nó bị ốm đã bao tuần rồi chưa khỏi. 5 giờ chiều mùa này đường đã tờ mờ vào tối, muốn tấp vào quán cà phê gọi một thức uống bất kỳ nhưng nghĩ lại rồi thôi. Màn mưa giăng mỗi lúc càng thêm dày và nặng hạt.
Lạnh thế này mình muốn về nhà, căn nhà của ngày xưa. Mở cửa căn nhà ngói đỏ có má lui cui trong bếp sửa soạn cho buổi tối, có ba đỡ đần má mang ít củi nhóm căn bếp chiều đông.
Gác bếp đơn sơ có nồi cơm sôi trào bọt nghi ngút khói mà đi đâu mình vẫn đau đáu nhớ về. Có cái chạng tủ sờn màu cũ kĩ lấm lem nhọ nồi, nơi má để dành cho mình những thức ăn ngon bình đạm lót dạ khi chưa kịp bữa cơm.
Có con mèo Moon và con chó Bun nằm cạnh nhau lim dim đôi mắt, chúng cuộn người ủ ấm bên đống tro tàn vừa đủ sưởi. Có tiếng ríu rít của mình kể má nghe những câu chuyện về cuộc sống xa sau một tuần ở ngoài phố.
Trời một màn sương đêm đặc quánh, màu đen kịt bao trùm tiếng côn trùng vang vọng phía vườn đằng sau. Thứ thanh âm yên ắng khiến mình lắng lòng mỗi lúc đi xa.
Đêm mùa đông, mình ngồi xuống bên bếp lửa hồng ăn bát cơm nóng hổi thơm lừng mùi lúa mới, nhai miếng bánh tráng giòn tan rôm rả, miệng tấm tắc và hài lòng đồ ăn má nấu. Lòng mình đã quá đủ bình yên.
Rồi thời gian lấy đi của mình sự dịu dàng rất đỗi thân thương ấy, lấy đi từng chút, từng chút một mà mình từng cố gắng nâng niu, gìn giữ qua bao năm tháng bào mòn.
Nay giữa những hư hao mình nhận về, khiến đôi chân mình chợt mỏi bởi bấp bênh xô bồ đời thực, có đôi lúc mình mong gặp được một người xóa nhòa những niềm đau chất chứa bấy lâu, một người chẳng cần buông câu “em ổn chứ?” nhưng khi mình cúi mặt họ tự khắc biết đau lòng.
Mình vẫn tin rồi chúng mình sẽ gặp được ai đó giữa lúc mình chẳng đợi mong, khi trái tim ngây ngô đã tự tạo ra bức tường vững chắc, người ấy can đảm làm vỡ toang nhưng lạ lẫm mình chẳng hề đau đớn. Bởi thương tổn nào cũng được dịu xoa và tan chảy trước tấm chân tình.
Thật tâm, nếu ai bán cho mình một vé ngược thời gian. Mình sẽ ngược nắng, ngược mưa sống cho cuộc đời đó một lần nữa. Tuổi trẻ ngoài kia đang nhuộm hân hoan bằng hy vọng ngập trời nên mình đã cùng nó cõng tin yêu rót đầy những tổn thương sứt mẻ.
Cúi đầu cảm ơn những ngổn ngang, muộn phiền và những lúc đong đầy hạnh phúc, tất thảy đã hội ngộ nhau ngân vang nốt dạo đầu cho thanh xuân mình đủ đầy dư vị. Dẫu biết chúng ta chỉ có một cuộc đời, nên đâu ai bán vé khứ hồi để mình làm cuộc dạo chơi về tuổi hồn nhiên đó lần nữa. Vậy mà, đôi khi tuổi trẻ sôi nổi như thế nhưng có lúc lại trầm buồn đến xót xa.
Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tuoi-tre-hoa-ra-da-di-qua-nhung-ngay-tram-buon-den-vay-nw229610.html