Tôi và anh lấy nhau đã 7 năm, nhưng chưa có một mụn con. Thật buồn. Ban đầu, hai vợ chồng tôi cứ nghi ngờ lẫn nhau? Nhưng rồi, khi biết anh mắc bệnh vô sinh, tôi đã thông cảm và cùng anh xin con nuôi.

ảnh minh họa
Nghi kỵ nhau vì muộn con…
Cuộc hôn nhân của tôi và anh gặp không ít sóng gió. Lý do cũng bởi chúng tôi không có con. Đúng là, vợ chồng không có đứa con để gắn kết, thật khó gìn giữ mái ấm gia đình. Đã không ít lần tôi xách va ly ra khỏi nhà, vì những “tiếng bấc tiếng chì” của chồng và gia đình chồng. Tôi thuyết phục chồng tôi đi khám bệnh xem do ai? Nhưng chồng tôi rất bảo thủ. Anh cứ khăng khăng rằng gia đình anh bao đời nay, không có ai tuyệt tự cả. Và đến anh vô phúc, mới bị như vậy.
Nghe chồng nói như trách móc mình, tôi buồn tủi. Cuộc sống của tôi như địa ngục. Những nàng dâu trong xóm, cứ lần lượt sinh con đẻ cái, nhìn thấy họ bồng con nhỏ, lòng tôi lại chua xót. Nhưng tôi không biết phải làm sao?
Tôi đành âm thầm đi khám để xem kết quả. Thực tình, tôi không bị bệnh gì hết. Điều ấy, có nghĩa là câu hỏi lớn thuộc về chồng tôi. Vậy mà, lấy anh gần 5 năm, tôi mới dám đi tìm câu hỏi thực sự này.
Một hôm, tôi và chồng cãi nhau kịch liệt, tôi đã ra tối hậu thư yêu cầu chồng phải cùng tôi đi khám và xét nghiệm để tìm ra nguyên nhân khiến chúng tôi không thể có con. Và đó cũng là cơ hội cuối cùng để níu giữ cuộc hôn nhân ảm đạm, tẻ nhạt vì nghi kỵ và những lời đồn khó chịu diễn ra trong suốt thời gian qua.
Rồi cái ngày ấy cũng đến, anh và tôi cầm kết quả xét nghiệm trên tay. Chồng tôi bị sốc nặng, rụng rời và không tin vào sự thật. Lúc đó, tôi cứ nghĩ mình sẽ hả hê và trút hết tức giận lên chồng và gia đình anh ấy, cho bõ những tủi cực mà suốt bao năm qua, tôi phải chịu đựng. Thế nhưng nhìn anh như thế, tôi không khỏi đau thắt lòng. Tôi quyết định tìm nút tháo gỡ cho cuộc hôn nhân đang rất bế tắc này.
Nhận con nuôi để níu giữ hạnh phúc…
Sau một thời gian dài sống trong bóng tối của cô đơn và bế tắc, tôi quyết định sẽ ở lại bên anh và gây dựng một mái ấm gia đình thực sự. Tôi lại gượng dậy vui vẻ như xưa. Và chăm sóc cho mái ấm gia đình để bù đắp cho anh và cho tôi, sự thiệt thòi mà chúng tôi không may gặp phải.
Tôi thật vui khi anh đồng ý với ý kiến tôi đưa ra. Chúng tôi cùng nhau đi nhận con nuôi ở một trại trẻ mồ côi. Cháu bé sinh ra thiếu tháng nên yếu ớt. Tôi, người phụ nữ ngoài 30 tuổi, ôm đứa bé trong tay. Tình thương yêu mẫu tử trỗi dậy, tôi đã dành hết công sức để nuôi nấng, thức khuya dậy sớm chăm con. Và anh cũng vậy, như bù đắp cho khoảng trống hụt hẫng mà chúng tôi đã trải qua suốt 7 năm qua. Anh cùng tôi chăm sóc con như con đẻ. Bao tình yêu thương, chúng tôi đều dành cho con trọn vẹn.
Thấm thoắt, con tôi đã hơn 1 tuổi. Ban đầu, gia đình chồng tôi thật khó chấp nhận với việc vợ chồng tôi không thể sinh con. Nhưng một phần do lỗi ở chồng tôi, một phần gia đình chồng tôi cũng muốn nhìn thấy con cái hạnh phúc. Vì thế đứa con nuôi của vợ chồng tôi đã được chấp thuận trong mái ấm của gia đình.
Chồng tôi dần lấy lại thăng bằng, sống có trách nhiệm với gia đình và ngày càng yêu thương mẹ con tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy như được hồi sinh trong hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ mãi kỷ niệm hôm đưa con trai đi khai sinh. Con tuy không do chúng tôi sinh ra nhưng giờ là con hợp pháp của chúng tôi. Mai này cháu lớn lên, khi trưởng thành, nhất định tôi sẽ kể cho con nghe về sự xuất hiện kỳ diệu của con trong mái ấm gia đình tôi.
Cuối cùng, chúng tôi đã tìm được hạnh phúc bên con nhỏ. Kinh tế gia đình tôi cũng dần ổn định. Tôi thầm cảm ơn chồng, con trai đã cùng tôi vượt qua những sóng gió để có được tận hưởng giây phút hạnh phúc của ngày hôm nay.

