Thật sự, bây giờ, ngoại trừ ở trong nhà mình, ở trong phòng của mình ra, đi đâu em cũng cảm thấy mất tự nhiên.

ảnh minh họa
Em năm nay học lớp 21 tuổi rồi thế nhưng em vẫn nhút nhát chẳng khác nào một đứa trẻ mới học mẫu giáo cả. Dù biết rất rõ vì sao mình trở nên như thế, mình cần phải làm gì để thoát khỏi tình trạng này… nhưng em vẫn không thể nào làm được…
Hồi còn nhỏ, nhà em sống trong một khu tập thể cũ. Chỗ em sống hồi đấy vui lắm. Hàng xóm hay gặp nhau, tám chuyện mỗi ngày. Rồi mỗi khi chiều về, bọn trẻ con lại tụ tập chơi với nhau ở dưới sân. Em là con một trong nhà nên từ bé đến giờ được bố mẹ cưng chiều và bao bọc lắm. Tại vì lúc sinh ra em cũng hơi yếu, lại chậm lớn so với các bạn cùng tuổi nên đi đâu mẹ em cũng đi theo để trông em. Cũng vì thế nên các buổi chiều, sau khi được mẹ đón về, em chỉ ở trong nhà chơi búp bê, xem mẹ nấu cơm và chờ bố về.
Hồi đó, em không chơi với đứa trẻ con nào trong khu tập thể ấy. Mà từ nhỏ đã không chơi nên về sau em cũng xấu hổ, chẳng biết làm cách nào để có thể chơi được với bọn nó. Thỉnh thoảng, lúc ra ngoài, vô tình gặp thì chúng nó lại nhìn em với ánh mắt hiếu kỳ, làm em cảm thấy sợ sợ nên càng không dám lại gần bọn đấy. Dần dần, hình như bọn nó tẩy chay em luôn, chẳng đứa nào muốn chơi với em cả. Thậm chí, có lần Trung thu, các bác các cô trong khu tập thể tổ chức cho cả lũ trẻ ở dưới sân, tất cả bọn nó đều “thống nhất” là không cho em rước đèn cùng. Rồi một đứa còn chạy đến và đẩy em ra ngoài. Lúc ấy, em khóc òa lên rồi chạy ra chỗ mẹ. Em không thấy tức mà chỉ thấy sợ cái đứa lúc nãy đã đẩy em. Sau đó, mẹ em đã phải cầm đèn ông sao và bế em đi rước đèn.
Từ lúc đấy cho đến bây giờ, em rất ngại tiếp xúc với người lạ. Chuyện làm quen với bạn mới thì không bao giờ. Mãi đến hồi cấp 2, khó khăn lắm em mới có được 2 đứa bạn thân – cũng là do chính chúng nó chủ động đến bắt chuyện, làm quen rồi còn giúp đỡ em. Nhưng trừ 2 đứa đấy ra, em không chơi với bất kỳ ai khác, những bạn khác cũng chỉ tiếp xúc khi bị bắt buộc phải làm việc nhóm hay gì đó tương tự. Thật tình, em lúc nào cũng có cảm giác là mọi người soi mói, không ưa và ghét mình.
Lên cấp 3 cũng vẫn thế. May là 2 đứa bạn em còn học cùng trường nên cũng đỡ tự kỷ. Bây giờ học Đại học rồi, cũng lớn hơn nên em mạnh dạn hơn hồi trước một chút. Thế nhưng mỗi lần đi chơi với hội nào mà không có bạn thân của em trong đó (giống như lần trước đi liên hoan cùng các bạn làm bài nhóm trên lớp), em toàn ngồi im, chẳng dám nói gì. Trong khi các bạn vui vẻ cười đùa, trêu chọc nhau thì em cắm mặt vào điện thoại, lên facebook tìm xem con bạn thân có online không để nói chuyện. Cảm giác ngồi đó cứ bị lạc lõng với mọi người mà cũng ngại nữa nên em đi ra ngoài rồi gọi điện cho bạn thân nói chuyện. Nó cứ mắng em là sao không vào mà nói chuyện cùng mọi người đi nhưng em vẫn không thể làm được.
Có lần, lúc đi xe bus, có một bạn nam ăn mặc rất ngổ ngáo lên sau đi vào ngồi ở ghế cạnh em. Bạn ấy vô tình chạm vào người em. Lúc ấy em đã cảm thấy rất sợ hãi. Xong bạn ấy còn quay sang cười và hỏi chuyện em nhưng em chỉ dám ậm ừ rồi ngồi nhích vào bên trong để không bị chạm vào bạn ấy nữa. Sau đấy thì em cứ ngồi im như tượng đá cho đến lúc xuống xe.

Thật sự, bây giờ, ngoại trừ ở trong nhà mình, ở trong phòng của mình ra, đi đâu em cũng cảm thấy mất tự nhiên, có cảm giác không an toàn khi mà có người lạ xuất hiện. Em sợ một ai đó lạ hoắc tự nhiên đến gần mình. Mà kể cả với những người có quen biết nhưng không thân thiết (như các bạn học cùng lớp chẳng hạn), em cũng không muốn tiếp xúc vì không biết phải nói chuyện gì với họ. Em không biết cách phải giao tiếp như thế nào cho tự nhiên, không biết chuyện trò… Như thế có phải là em bị mắc chứng bệnh “sợ người lạ” không?

