Cô gái nhỏ mạnh mẽ, em đang chờ đợi điều gì
Em là một cô gái có ngoại hình không hẳn là xuất chúng nhưng cũng coi là ưa nhìn, 1m53 không hơn kém. Dù nhỏ nhắn như vậy nhưng trong mắt mọi người em luôn là một hình mẫu tràn ngập nhựa sống. Bởi lẽ em là một cô bé hay cười, ngay cả những lúc khó khăn nhất mọi người vẫn chưa bao giờ thấy nắng tắt đi trên khóe môi ấy.
Sự hóm hỉnh, hài hước cùng một chút nhút nhát như trẻ con của em thật đáng yêu như vậy. Trông em mỗi lúc như vậy, tưởng chừng như chẳng có điều gì trên đời này làm khó được cô gái bé nhỏ của tôi. Ấy vậy mà hôm ấy, trong đêm tối khi đang lang thang vẩn vơ suy nghĩ ở con đường quen thuộc gần trường, tôi bắt gặp thân hình nhỏ nhắn ấy tựa đầu lười biếng bên hành lang cầu đi bộ mà khóc nấc nghẹn, trên tay là một lon bia còn dang dở. Tôi đảo mắt xuống dưới chân em, 1,2,… 6 vỏ lon. Cô gái bé nhỏ, điều gì đã khiến em buồn đến như vậy, chẳng phải em vẫn luôn là cô bé hay cười đó sao?
Tôi lặng lẽ bước đến gần em, khi gương mặt hồn nhiên hàng ngày ngước lên, tôi thấy đôi mắt trong sáng đó đã đỏ ngầu đượm nước mắt. Khi nhận ra tôi, rất nhanh chóng em vội quẹt nước mắt, vờ như chưa có gì lại cong khóe môi mỉm cười chào tôi. "Sao em lại phải gồng mình đến thế, rốt cuộc là điều gì đã khiến em thành ra như vậy" Tôi chua xót nhìn cô bé trước mặt, lấy khăn ướt giúp em lau mặt. Nhưng điều tôi ngạc nhiên, khi tôi còn chưa kịp lau thì em đã xoay người rời đi với nụ cười em cố nặn ra vừa nãy. Tôi cũng lặng lẽ ra về mà không đủ can đảm ôm em vào lòng khi ấy...
Những ngày sau, tôi vẫn thấy em mỉm cười tươi rói, ngây thơ không gợn một chút vướng bận. Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà hỏi em, em vẫn đáp tôi bằng nụ cười và nói không sao. Rồi những khúc mắc về người con gái tôi thầm thương lại chôn vùi vào bài vở, thi cử sắp tới...
Vậy mà sự tình cờ lần trước chưa được bao lâu thì lần này tôi lại gặp em vào một đêm cuối thu đầu đông trời trở lạnh mà em lại với dáng vẻ cô độc ở chỗ cũ. Không lẽ khi buồn nhất em cũng đến đây, lần này tôi không để em rời đi như vậy nữa. Tôi ngồi bên cạnh, khoác lên vai em chiếc áo khoác mà mình đang mặc vì không an tâm với thân hình nhỏ bé kia đang khóc nghẹn. Tôi đem cả chân thành gói gọn trong ba chữ "Có anh đây".
Với tính cách thường ngày của em tôi chỉ sợ lần này em sẽ lại chạy đi, nhưng không, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi rồi xà vào lòng tôi mà càng khóc to hơn. Thật lòng khi ấy tôi mừng thầm vì là lần đầu tiên được gần em đến như vậy, nhưng mặt khác lại thấy em chắc hẳn đã mệt mỏi đến thương tâm. Cứ thế tôi không nói gì chỉ lặng nhìn em ngồi khóc, còn em có lẽ cũng chẳng biết kể từ đâu nên cứ nghẹn ngào như vậy cho đến khi em vơi dần thì chúng tôi lặng lẽ ra về. Suốt chặng đường về nhà, em gục đầu vào vai tôi mà ngủ thiếp, có lẽ em thật sự rất mệt.
Sáng hôm sau, khi còn mơ ngủ tôi đã nhận được tin nhắn cảm ơn từ em và hẹn tuần sau em mời tôi đi xem phim để cảm ơn. Thật sự, mọi thứ đến với tôi nhanh mà cũng thật chậm, tôi đã đơn phương không dám ngỏ lời một năm nay, không ngờ lại gặp em trong hoàn cảnh này.
Sau buổi đi xem phim tôi cảm thấy mình có thể có nhiều cơ hội hơn rồi cũng mạnh dạn chủ động mời em thêm những lần khác và được em đồng ý. Rồi tôi với em cũng tiến gần nhau hơn từng ngày nhưng tôi vẫn thắc mắc sao em nhiều nỗi buồn vậy mà luôn phải cố gắng gượng cười.
Hôm ấy, tôi đã có câu trả lời, tôi và em cùng nhậu tại nơi mà lần đầu tiên tôi thấy em khóc nấc, và lần này em đã bộc bạch với tôi. Thì ra một cô gái tưởng chừng mạnh mẽ như em mà yếu lòng đến vậy chỉ là em vẫn luôn chờ anh tới...
Không biết vui hay nên buồn vì trước khi tôi mở lời thì em đã từng chịu nhiều tổn thương, cô đơn đến vậy. Bảo em không ganh tỵ, bảo em không lo nghĩ vậy mà mọi thứ em đều quan tâm chỉ là em không nói ra cảm xúc của mình. Cuối cùng tôi đã khóc vì người con gái trước mặt tôi lúc này, tôi đau thay cho em và nói: "Từ nay về sau đã có anh ở cạnh, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước anh, anh luôn che chở và tham dự vào tương lai sau này của em....".
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/co-gai-nho-manh-me-em-dang-cho-doi-dieu-gi-nw231174.html