Có bao giờ bạn lỡ mất chuyến xe cuối cùng trở về nhà?
Chẳng phải chúng ta không nhớ mà là chúng ta đã tự cho mình cái quyền quên, cái quyền mặc định rằng cha mẹ vẫn luôn ở đó, vẫn luôn đợi chúng ta về sau những mâm cơm mà quên đi một điều quan trọng là thời gian.
Thời gian đang mang đi những năm tháng sung sức, sự minh mẫn, cần cù của cha mẹ để thế vào đó là những nếp nhăn, là sức mạnh của tuổi tác và sức khỏe dần yếu.
Tôi đã từng quên, từng tặc lưỡi mà cho qua những ngày nghỉ có thể về thăm ba mẹ cho đến khi ngày hôm đó trở về nhà, tôi có thời gian để ngắm nhìn ba mẹ mình nhiều hơn, thấy rõ những nếp nhăn về thời gian trên khuôn mặt mẹ, thấy rõ mái tóc ngày càng bạc dần của ba, thấy rõ hai đôi vai ngày càng gầy của ba mẹ. Lúc đó tôi mới thấy thời gian thật đáng sợ.
Đáng sợ nhất là sau này vào một ngày nào đó bất chợt chính nó mang ba mẹ tôi đến một nơi thật xa, nghĩ đến điều đó khiến lòng tôi nhói lên và ân hận.
Tôi giận mình vì quá thờ ơ với ba mẹ, quá chủ quan về tình yêu thương của cha mẹ và quá ích kỷ chỉ biết đón nhận tình thương đó mà không biết trân trọng nó.
Những năm tháng cứ thế trôi đi, tôi dành nhiều thời gian cho gia đình hơn, ở cạnh ba mẹ nhiều hơn.
Lúc đó tôi nhận ra thanh xuân chẳng đáng sợ khi thiếu tình yêu nhưng nó sẽ vô cùng đáng sợ khi thiếu tình thương. Thanh xuân chúng ta bỏ lỡ đâu chỉ là tình yêu, sẽ buồn biết bao nếu đó lại là tình thương của ba và mẹ.
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/se-buon-biet-bao-neu-bo-lo-tinh-thuong-cua-ba-va-me-nw226326.html