Chồng vừa ra khỏi nhà thì có tiếng gõ cửa, nhìn chiếc lắc tay quen tôi bần thần bật khóc
Tôi 29 tuổi, lấy chồng được 4 năm và đã sinh được một đứa con gái đầu lòng. Chúng tôi hiện tại đang thuê nhà làm việc trên thành phố, bố mẹ đều ở quê cả.
Vào ngày cuối tuần cách đây 1 tháng, chồng tôi ra ngoài gặp bạn bè. Anh đi được một lát, tôi vừa dỗ con ngủ xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Để rồi phải ngạc nhiên khi phát hiện anh hàng xóm ở khu trọ của tôi đứng bên ngoài.
Tôi là phụ nữ đã có chồng nên bình thường rất ít tiếp xúc với những người đàn ông lạ, một phần cũng do chồng tôi có tính ghen tuông. Không hiểu sao anh ta đột ngột đến nhà tôi có việc gì?
Nhìn chiếc lắc tay trên tay anh hàng xóm mà tôi bật khóc không kiềm chế được. (Ảnh minh họa)
Chưa kịp cất tiếng hỏi thì anh ta bỗng lấy từ trong túi ra một chiếc lắc tay bằng vàng. Tôi giật mình kinh hãi vì chiếc lắc ấy không hề xa lạ gì cả. Nó chính là món đồ của tôi!
- Mấy hôm trước tình cờ thấy em đi bán nó… Anh đã chuộc lại, em cầm về đeo đi... Vì thấy em đeo nó mấy năm nay, gắn bó không rời, rõ ràng nó là một vật kỷ niệm quan trọng đối với em, phải bán đi chắc em buồn lắm…
Nhìn chiếc lắc tay trên tay anh hàng xóm mà tôi bật khóc không kiềm chế được. Đúng là trước khi quyết định bán đi nó thì tôi đã phải hạ quyết tâm rất lớn. Nó chính là kỷ vật mà người mẹ đã mất để lại cho tôi. Vậy nhưng trong hoàn cảnh bần cùng, con ốm sốt phải nhập viện cấp cứu, tôi chẳng còn cách nào khác là bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho con.
Hôm ấy tôi đã nhận lại chiếc lắc vàng, biết rằng điều đó là không nên vì tôi với anh ấy không thân quen hay có nợ nần gì. Nhưng tầm quan trọng của chiếc lắc khiến tôi gạt bỏ hết tất cả những ngại ngần, chỉ biết cảm ơn anh và hứa sẽ trả lại anh số tiền chuộc.
Một tháng qua, khi tôi chú ý đến anh hàng xóm hơn mới nhận ra anh ấy thường xuyên nhìn lén mình. Chúng tôi cũng trò chuyện với nhau nhiều hơn, tất nhiên là những lúc mà chồng tôi vắng mặt và chỉ trong phạm vi bạn bè. Kết hợp với lời kể của anh ấy thì có vẻ như anh ấy để ý tôi từ lâu rồi, mới biết tôi đeo chiếc lắc đó mấy năm trời gắn bó không rời.
Dù anh hàng xóm không nói lời nào nhưng tôi là phụ nữ đã từng trải, tôi hiểu anh ấy có tình cảm với mình. Anh là một người chân thật, chăm chỉ làm lụng và vẫn còn độc thân. Anh sống rất mẫu mực, không hề sa đà vào tệ nạn gì.
Còn chồng tôi, có lẽ chẳng cần nói nhiều, riêng chuyện con ốm và vợ phải bán vật kỷ niệm đi chữa bệnh cho con thì đủ biết anh ta vô trách nhiệm với gia đình thế nào. Làm được bao nhiêu anh ta nướng hết vào bài bạc, nhậu nhẹt và cả gái gú. Nếu tôi ca thán thì thậm chí anh ta còn động tay động chân đánh tôi.
Tôi tức giận mắng mấy câu, anh ta liền giơ tay tát tôi 3 cái xây xẩm mặt mày rồi lại dắt xe bỏ đi. (Ảnh minh họa)
Cũng vì nghĩ cho con, không muốn nó thiếu thốn tình cảm nên tôi mới gắng gượng chịu đựng tới bây giờ. Chứ tôi cũng đi làm, chẳng hề ăn bám chồng. Hơn nữa mẹ tôi mất rồi, bố thì đã tái hôn, tôi thật sự chẳng có nơi nào để về. Chỉ còn hai mẹ con tôi bơ vơ trong cuộc đời này. Do đó mà tôi vẫn cứ bấu víu vào một người chồng tệ bạc như vậy như một chỗ dựa về tinh thần.
Cho đến hôm qua, chồng tôi về muộn mang theo men rượu và mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ. Tôi tức giận mắng mấy câu, anh ta liền giơ tay tát tôi 3 cái xây xẩm mặt mày rồi lại dắt xe bỏ đi. Chẳng cần nghĩ cũng biết anh ta lại đến chốn ăn chơi nào đó qua đêm.
Tôi ngã ngồi dưới sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở, buồn cho thân phận mình và thương con đứt ruột. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm trọn mình vào lòng khiến tôi kinh hãi. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh hàng xóm tốt bụng đã chuộc lại chiếc lắc tay cho mình, tôi không quá ngạc nhiên mà trái tim bỗng xao xuyến bồi hồi.
Đêm ấy sau khi anh hàng xóm ra về, tôi thao thức đến sáng. Tôi có nên ly hôn chồng để đến với anh hàng xóm hay không? Liệu sự ấm áp và chân thành của anh ấy có đáng tin cậy?
CherryHill – mang niềm vui đến cho cả gia đình
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/tam-su/chong-vua-ra-khoi-nha-thi-co-tieng-go-cua-nhin-chiec-lac-tay-quen-toi-ban-than-bat-khoc-c391a488893.html