Chỉ là cô đơn thôi mà, có sao đâu
Tháng Bảy đã qua rồi. Những cơn mưa ướt át của tháng Bảy đã rời xa, để lại khoảng trời xanh và nắng nhạt của không gian tháng Tám vào thu. Và rồi một lần nữa tháng Tám lại ghé về đột ngột. Nó lọt thỏm giữa cái tiết trời cuối hạ, chớm thu đầy những ngập ngừng và bỏ ngỏ cùng bao xúc cảm không tên, quen, lạ.
Tháng Tám về đan xen, lẫn lộn.
Ta thức dậy, lại bật máy tính và nghe những bản tình ca mới. Ngồi một mình trong căn phòng đầy âm nhạc nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng vàng và những chú chim đang bay nhảy, ca hót véo von vui vẻ cùng nhau, quay lại nhìn mình, ta đã đôi lần tự hỏi sao ta mãi vẫn còn cô đơn lẻ khi mà ngày tháng qua mau, tuổi tác một đi không trở lại.
Ta - một kẻ cô đơn đã giữ trong lòng những ngổn ngang chất chồng qua năm tháng, một mình dưới nghìn vạt nắng cuối chiều mà tiếc rẻ những hồi ức đã đi xa.
Ai cũng phải đối mặt với thời gian bằng những cảm xúc của riêng mình. Dù là yêu thương hay chia biệt thì tháng Tám cũng đã về rồi. Kể cả người hạnh phúc nhất cũng giấu trong lòng một nỗi niềm thì liệu trên thế gian này với muôn ngàn những bề bộn, những dở dang, những tâm tư còn đọng lại, có ai thấy tháng Tám ghé qua mà hồn lại dửng dưng không một lần gợn sóng hay chăng?
Tháng Tám giờ cũng như tháng Tám của những mùa xưa cũ. Nó vẫn ghé qua với một chiều buồn đến nao lòng, vẫn những cơn mưa ấp ủ thương yêu nhưng đã vàng phai một nửa. Ta chợt chao đảo với mớ tâm tư lạc nhịp, ta chợt nhớ nhung, chợt khao khát và nghĩ về những bản tình ca còn khẽ ngân vang trong lòng của một ngày tháng Tám si mê năm nào đó.
Tháng Tám hôn nhẹ bên hiên. Hôm nay tháng Tám có tiếng ve kêu khe khẽ, có đôi hàng cây rụng lá. Tháng Tám về có hoa sim chín, có chút tình của buổi gặp nhau. Chiều tháng Tám sang, có sự hờ hững của kẻ lạnh ra đi, có tâm tư chất chồng trong hồn người ở lại.
Tình yêu dâng đầy với nỗi nhớ nhưng cũng tàn theo tháng ngày xa cách. Tháng Tám về vẽ lên vòm trời bóng người gục đầu khóc cho tình yêu của tuổi hồn nhiên một thời. Thi thoảng ta đi chơi cùng tụi bạn thân cận, hàn huyên về những điều hay ho trong cuộc sống và công việc hằng ngày nơi quán cà phê quen đầu phố. Ta lặng ngồi và nghe bạn ta thở dài về chuyện tình yêu, ta trở thành quân sư đắc lực. Trong phút chốc, ta như quên mất sự cô đơn của mình sau những làn hơi nhàn nhạt của ly cà phê sữa nóng nơi góc quán quen. Thời gian vẫn xô bồ, mưa vẫn tí tách rơi và ta vẫn một mình .
Đôi khi ta ngồi cười hay khóc một mình mà chẳng vì lý do nào hết. Cười xong, khóc xong rồi thôi, lại quay về với những thói quen hằng ngày. Ta thích nằm trong phòng, đắp chăn, bật quạt với một bộ phim hay, với cuốn sách mới. Ta thường đọc cho kì hết một cuốn tiểu thuyết nào đó từ sáng cho tới khuya, rồi mỉm cười, tưởng tượng mình là nhân vật hạnh phúc ấy và ngủ thiếp đi.
Sớm mai thức giấc theo thói quen, ta lại nheo mắt nhìn bầu trời hửng sáng, hát nghêu ngao vài câu trong bài hát chào ngày mới, rồi xuống nhà rửa mặt, đánh răng mà chẳng thèm nhìn vào gương chải chuốt. Dường như ta quên mất việc làm đẹp mà một người con gái cần chăm chút rồi. Ta chỉ cần quần áo, dép guốc gọn gàng, thoải mái, không phấn son cho da dẻ tự nhiên và cứ thế ta xuống phố hòa vào dòng người, mỉm cười và nhẹ bước.
Tháng Tám về và ta vẫn cô đơn. Có lẽ bởi vì ta không dám chạm vào trái tim của ai nữa. Chắc là do ta sợ ta sẽ lại bị tổn thương và buồn lòng. Ta vẫn nhớ về một khoảng thời gian hạnh phúc nào đó trong quá khứ với một người nào mà ta thương yêu, mong chờ, nhớ nhung, mơ ước.
Ừ. Có ai thương mãi những điều quá cũ đâu ? Ai rồi cũng phải quên đi và thôi vương vấn những ngày xa ấy nữa. Trái tim ngày nào giờ đã bình yên lại, thành phố vẫn dài dẫu lắm những ngã tư, người ta đi lên còn ta thì rẽ phải, ai cũng có con đường và cuộc sống của riêng mình, mọi thứ vẫn rất ổn đó thôi.
Mặc cho những ngày không phẳng lặng, ta chưa từng học cách để quên đi, chỉ có năm tháng hững hờ cứ buộc người ta phải dần lãng quên đi hết những điều đã cũ.
Tháng Tám, ta vẫn cô đơn một mình nhưng ta rất ổn. Ta thích bó mình trong một góc quen thuộc, không gặp gỡ, không nói chuyện, cũng không quan tâm hay chú ý tới một ai.
Ta với ta một khoảng trời riêng trong tháng Tám. Tháng Tám đến rồi và sự cô đơn vẫn còn đó nhưng trong vô thức ta ngước nhìn bầu trời xanh cao rộng phía trước rồi mỉm cười, chỉ là cô đơn thôi mà, có sao đâu. Và biết đâu một ngày tháng Tám nào đó trong đời, ta xé toang cánh cửa để thôi không một mình nữa, còn bây giờ ta vẫn thấy mình rất ổn.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/se-co-mot-ngay-thang-tam-ta-buoc-ra-khoi-co-don-nw228513.html