Chỉ có em mới có thể yêu thương bản thân mình
Bây giờ không còn anh ở bên cạnh nữa, thói quen ấy vẫn cứ thế tồn tại trong em nhưng lại chẳng còn có thể gục đầu lên bờ vai anh nữa, em không thể thả mình trong hương thơm từ chiếc áo sơ mi anh mặc, không còn những cái xoa đầu, không còn những lời động viên. Chỉ còn em nhớ anh. Chỉ còn em tìm kiếm hình bóng anh qua từng dòng tin cũ mèm. Và chỉ còn em ôm ấp thói quen tìm đến anh những hôm lòng mình nặng trĩu.
Đâu đó trên Instagram em thấy người ta bảo rằng "Ai cũng có một giai đoạn chỉ một mình đơn độc”. Và chắc sẽ có một giai đoạn trong đời giật mình nhận ra, chẳng còn một ai là đủ thân thiết nữa.
Tất cả mối quan hệ đều là thường thường, xã giao trong xã hội. Có thể nói, có thể cười, có thể đi ăn chung nhưng không thể thật lòng quan tâm, lắng nghe tâm sự. Chẳng tìm nổi một người khiến chúng ta muốn kể, muốn thể hiện hết mình.
Gia đình là nơi trở về là yêu thương nhưng đôi khi thật khó để sẻ chia. Và sẽ có một giai đoạn trong đời, chúng ta giật mình nhận ra "Ồ, thì ra mình cô độc thế đấy".
Anh biết không, dạo gần đây em cảm thấy không ổn. Em cứ nghĩ bản thân có thể đã buông bỏ được thứ cảm xúc ấy nhưng mấy ngày gần đây nó cứ liên tục xuất hiện, đeo bám em đến mệt mỏi.
Chỉ cần người ta quay lưng lại với em, không nói với em câu nào nữa. Em liền như con mèo nhỏ bị bỏ lại ướt đến thảm dưới cơn mưa. Quá để tâm đến cảm xúc của người khác là việc em sửa hoài không bỏ được. Kết quả, vẫn là em tự mình khiến bản thân cảm thấy ngột ngạt, khó chịu đến bức bối.
Có người nói với em, không muốn mang quả tạ trên vai trao cho một người khác. Em cũng vậy, cũng là tự mình ôm lấy mớ cảm xúc khó chịu này. Nhưng em cảm thấy em sắp không chịu được rồi, em tìm đến bạn mình nhưng cũng không khiến tâm trạng tốt hơn được, em có người bạn mớ nhưng lại không muốn cùng người ta chia sẻ loại cảm xúc tiêu cực này.
Và anh ơi, em tìm không được ai khiến em có thể trải lòng mình ra được. Em ôm ấp sự sợ hãi trong lòng, kết quả chỉ có thể tìm anh để viết ra mấy dòng này.
Anh có thể nói cho em biết không, những lúc mà cả thế giới chống lại anh, anh đã làm như thế nào? Có phải là cùng chú mèo của mình trò chuyện rất lâu không?
Có một người bạn nói với em, nếu em muốn cho người khác công bằng, em cần phải công bằng với bản thân của mình trước. Em ước gì, em có thể làm điều đó dễ như cách bạn ấy gõ đoạn tin đó ra. Làm gì có cái gọi là công bằng trong cảm xúc. Em đâu thể khiến người ta cũng có loại cảm xúc giống như em? Đúng không anh?
Bạn ấy tốt, bạn ấy có những suy nghĩ khiến em cảm thấy em đang được quan tâm, là muốn tốt cho em. Nhưng bạn ấy sao lại gặp em vào những ngày như thế này, lúc mà tâm trạng em như con thuyền nhỏ không đứng vững giữa đại dương. Một cơn sóng cũng khiến em chao đảo.
Em ghét việc người khác đối xử tốt với em, quan tâm em rồi lạnh lùng mà quay lưng lại với em. Em ghét cảm giác bị bỏ rơi giữa mớ cảm xúc hỗn độn này. Em nghĩ mình đã quen với việc bị người khác quay lưng, thậm chí là những người thân yêu nhất. Nhưng em chỉ là đang tự lừa dối mình, trong đầu em lập ra hàng trăm câu nói dối để tự an ủi bản thân mình "Mặc kệ họ", "Mặc kệ họ".
Em chính là như vậy, trong lòng rất để tâm mà ngoài mặt làm ngơ. Là em giả ngốc để trốn tránh những chuyện em không muốn đối mặt.
Em chẳng tìm được ai đối với em tốt như anh cả, chẳng ai đủ kiên nhẫn ngồi nghe tất cả mớ tâm sự của con bé thường hay ủ dột này, không ai cho em dựa đầu vào vai, không ai cho em những lời an ủi nhẹ nhàng, không lấy ai xoa đầu những khi em yếu lòng cả.
Vậy mà anh cũng đi rồi, anh không ở đây với em nữa. Em chỉ có thể ngày ngày nhớ anh theo cách riêng của mình. Mang anh vào từng câu từng chữ của mình mà viết lại.
Anh đi rồi, những muộn phiền còn đó. Anh đi rồi nhưng thói quen em chưa bỏ. Đã có đôi lúc em muốn mạnh mẽ để đương đầu, đã có đôi lúc em bất chợt hiểu rằng em không thể tìm anh mãi. Và đã có những lúc như hôm nay em hiểu rằng chỉ có em mới có thể yêu thương bản thân mình.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/chi-co-em-moi-co-the-yeu-thuong-ban-than-minh-nw228700.html