Bệnh nhân đặc biệt

02:00' 26-05-2014


    Nhìn thấy anh, đầu tiên là hình hài gầy còm. Bộ đồ Jeans mài, bạc. Có hình xăm ở cổ, ở cả lưng.

    Bệnh nhân đặc biệt

    Minh họa của họa sĩ Đỗ Dũng.

    Cởi cái khẩu trang giấy ra, khuôn mặt anh xanh lè. Đôi mắt mệt mỏi, đờ đẫn. Đôi mắt ấy trước đây, chắc gì đã không tinh tế, đã không sâu thăm thẳm? Chắc gì đã không ít thiếu nữ xinh đẹp xin được dừng lại thêm một phút trong đáy mắt ấy và thầm hát: “Nếu như đây là mơ xin cho tôi dừng thêm phút giây… này”! Vậy mà!

    Nhìn anh, đến cô gái chưa đầy 40kg như tôi còn e, nếu ngọn gió đầu mùa mưa hơi mạnh chút cũng đủ vật ngã anh.

    Người nhà của anh cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi và lo lắng. Người mẹ với đôi mắt trũng sâu, quầng. Đâu đó chút thất vọng trong ánh mắt, bất lực trong giọng điệu: “Trăm sự nhờ bác sĩ”. Trong ánh mắt ấy có cái gì đó rơm rớm nhưng lại ráo hoảnh. Khóc được thì nhẹ lòng. Muốn khóc mà người mẹ kia không khóc nổi, hay không dám khóc làm cho tất cả đường nét, thần thái, cơ thể của người mẹ chùng xuống như bánh đa nhúng nước, từ nét mặt đến giọng nói và nhất là ánh mắt.

    Ánh mắt người mẹ có gì đó như van lơn, thất vọng xen hy vọng lại có chút gì như phó mặc, buông xuôi. Hình như những đêm thức trắng làm quầng mắt mẹ chùng xuống, thâm tím, mệt mỏi. Dắt anh lên cầu thang, mặc anh bệt xuống sàn nhà, người mẹ khẩn thiết:

    - Em nó bị sốt, cho em nó vào giường nằm.

    - Bác đưa anh xuống phòng cấp cứu nhé - tôi nói.

    - Hôm trước em nó nằm đây mà, cho nó vào rồi bác xuống.

    - Tôi biết, nhưng vẫn phải nhập viện đã, bác đưa anh xuống phòng cấp cứu.

    Vừa nói tôi vừa chỉ tay, hướng thẳng về phía phòng cấp cứu, lầu trệt, ngay cửa chính ra bệnh viện.

    Anh vừa thở, lắc lắc cái đầu vừa nói từng tiếng: “Bị đau. Không… đi… được… nữ… a”. Từ “nữa” thôi mà anh cắt nó ra làm hai mảnh, tựa như là bị vỡ đôi. Anh không đủ hơi, cả cơ thể gầy còm, xanh như tàu lá kia không tạo đủ hơi, hay chính ba mươi bậc cầu thang bệnh viện vắt kiệt hơi sức của người bệnh? Khoa nhiễm lại nằm ở lầu cao nhất của bệnh viện. Tại sao không hoán đổi cho khoa nội ở ngay lầu 1. Vừa nói vừa thở vừa lấy hơi, rồi cụt cả tiếng sau cùng, nhìn anh mà ái ngại. Ái ngại cho sự hy vọng của mẹ anh giờ chỉ còn thất vọng. Ái ngại cho những lúc anh bị “con virus” hành hạ cào cấu thân thể anh thở không ra hơi thì người nhà của anh còn tức ngực hơn. Ái ngại cho những ai yêu thương, tin tưởng anh.

    Cả thân hình gầy còm của anh như đè lên đôi chân nổi những đường gân xanh xao trên chiếc dép da xỏ ngón. Anh ngồi bệt xuống trước phòng. Tôi cố nài nỉ anh đứng lên, xuống phòng làm hồ sơ nhập viện. Nhưng anh ta chỉ lắc đầu, vẻ mệt mỏi, đau đớn không giấu được. Tôi nói tiếp: “Nếu anh mệt quá không đi được, người nhà có thể dùng băng ca”. Anh gật gật cái đầu, thay cho lời nói đồng ý.

    Ở cấp cứu được một ngày anh chuyển lên khoa nhiễm. Nằm nhiễm được một tuần anh chuyển đến bệnh viện lao. Rồi sau đó một tuần anh mất tại đó.

    Một tuần ở nhiễm, anh không nói nhiều như những đợt nhập viện trước. Anh thường nằm ngoảnh mặt vào tường, mặc cho ngoài là khung cửa sổ với sân thể thao vốn chỉ ưu tiên cho người có lợi thế chiều cao như anh mà hồi trước anh rất thích. Là người nhà anh bảo vậy.

    Còn nhớ những đợt vào viện trước, anh còn ham đủ thứ, dù sức khỏe thì như cái máy dự báo thời tiết. Người lạ cũng cảm nhận được, tuy với anh hy vọng là điều xa vời khi virus HIV đã chuyển sang giai đoạn AIDS thời gian dài, mà anh lại còn ham chơi, ham thuốc, ham đủ thứ mà quên vào trung tâm lấy thuốc, đến nhân viên y tế gọi vào lấy thuốc cũng chẳng thèm đi. Rồi cơ thể anh bị xuống sức nhanh, với nhiều triệu chứng: Sụt cân, nổi hạch, tiêu chảy, khó thở, sốt quá cao có khi lên tới 41 độ. Nhưng lạc quan như cái tính trời cho anh vậy. Lạc quan nhưng anh lại hết, cạn ham muốn. Được thời gian trị bệnh đầu, anh còn tự nguyện, sau đó chỉ khi đau quá hết chịu nổi anh mới vô viện. Còn nói đùa: “Nhớ bác sĩ quá đêm ngủ cũng nhớ, thức cũng nhớ mới vô đây…”. Biết anh đau, nói cũng phải lấy hơi nhưng tôi vẫn động viên: “Cố gắng điều trị, hy vọng một ngày anh sẽ quên hẳn tôi”.

    Tại viện anh quen thêm một bệnh nhân cùng cảnh ngộ. Cô gái nhỏ nhắn, trẻ trung, xinh đẹp bị herpes sinh dục. Nhưng đôi môi của cô vẫn căng, vẫn mọng. Lạ! Càng căng mọng hơn khi màn đêm buông hờ, cô diện đồ đẹp váy ngắn cực ngắn hoặc quần short khoe vòng 3 tròn lẳn với cặp giò dài, trắng dáng đi nhẹ và uyển chuyển như mây bay như gió thoảng và đôi môi thì đỏ tươi. Họ làm bạn với nhau, đi chơi với nhau, và chắc cũng san sẻ những buồn phiền và hạnh phúc cùng nhau. Như những đứa trẻ. Chóng quen, rồi chóng chán. Cô gái xinh đẹp kia, bệnh nhân có số bệnh 1134 kia bị HIV kèm herpes, bệnh cô càng nặng hơn sau khi đi chơi với anh bạn cùng cảnh ngộ, là anh. Những vết lở lan ra ở vùng nhạy cảm của cô gái dù tôi đã kê thuốc acyclovir để kháng siêu vi khi cô kêu đau mà theo như cô tả là từng nhát dao nhát kiếm đang cựa quậy và chém đi chém lại trong cơ thể cô.

    Có bệnh nhân 1134 anh như có thêm sức sống. Nhưng cơ thể anh vẫn mòn mỏi hằn lên với con virus thế kỷ trong máu.

    Anh vẫn lạc quan. Khi tôi khám bệnh anh càng vui vẻ hơn.

    Mọi người bảo vì tôi là bác sĩ nữ trẻ trung xinh đẹp. Không phải thế, là vì khi khám bệnh, tôi luôn đặt mình vào hoàn cảnh người bệnh để xem họ muốn được khám thế nào. Chỉ cần nhìn vào mắt họ, chỉ cần sờ vào trán họ để nghe nhiệt khi họ sốt. Tất nhiên độ chính xác thì phải nhờ vào dụng cụ chuyên môn. Tâm lý học trong mọi trường hợp khám, chữa bệnh rất quan trọng.

    “Không được rời mắt khỏi đối phương, ngay cả khi cúi đầu” đó là cách mà Lý Tiểu Long khiến đối thủ khiếp sợ bỏ đi chỉ bằng ánh mắt. Còn tôi, bằng cách nhìn vào mắt bệnh nhân, tôi có thể khiến bệnh nhân dù bất lực, dù buông xuôi, dù tuyệt vọng cũng trở nên tin tưởng. Dù biết có cuộc sống, có những điều khó tin nhưng cũng nên tin. Vậy mà có lúc anh, bệnh nhân đặc biệt của tôi cũng than thở: “Mệt quá, chết quách đi cho khỏe”.

    Thỉnh thoảng anh ghé xem phim ở phòng trực khoa. Diễn viên đang phán: “Thì bản chất của con người là dâm đãng và khát máu mà. Sáng lướt web xem tin tức nhao nhao tin đâm chém sex sến đó thôi”. Anh tắt máy, bỏ đi sau câu nói: “Tôi không tin đó là bản chất con người. Chỉ là sự biến đổi. Chỉ là người không biết lựa chọn thôi. Cuộc đời có nhiều lựa chọn. Sao không chọn nụ cười”. Lời nói ấy phát ra từ miệng bệnh nhân đang từng ngày đấu tranh với cái chết. Tôi không khỏi ngạc nhiên. Tính lạc quan, thật là một món quà quý mà không phải ai cũng may mắn có được. Sự bất hạnh của anh, vẫn có chút may mắn. Tính lạc quan thực là tài sản lớn anh có.

    Lần khác, khi tôi bắt mạch, anh chớp chớp mắt khi tôi vừa hạ giọng thấp thật là thấp, vừa đặt tay lên bàn tay anh đang để hờ trên giường. Anh nói: “Hình như là vậy, hình như tôi cũng chỉ một lần sa ngã, rồi thành vết trượt dài, rồi thành số phận. Chính số phận này là tôi chọn”. Anh im hẳn. Khi tôi nhắc đến những điều tươi đẹp, như ước mơ hồi nhỏ, như tuổi học trò, như những người bạn tốt, như mẹ, như những rung cảm đầu đời, như nụ hôn tình đầu… anh nuốt khan vào cổ. Hai môi mở ra, anh đưa lưỡi một vòng quanh môi. Bờ môi ấy chắc gì đã không từng nói lời dịu dàng, ngọt ngào. Đầu lưỡi ấy chắc gì đã không từng êm ái trên môi cô gái anh yêu. Nhưng thôi, nhắc lại chỉ thêm buồn. “Ngày hôm nay anh còn ít thời gian. Nếu muốn anh có thể chọn sự thanh thản”. Tôi đi, tôi biết anh nhìn theo dáng đi của tôi, và chắc anh cũng ước được bước những bước tự tại, nhẹ nhàng như thế!

    Những đêm sau đó ở viện, trừ khi đau, còn lại tôi thấy anh chú tâm vào cõi tâm linh của chính anh, không Phật, không Chúa. Là chính phần hồn còn chỉ đường tịnh tâm cho anh. Tôi thấy anh ngồi như ngồi thiền, mà không hẳn là thiền. Anh ngồi lặng như thế rất lâu.

    Người có vi rút H nào cũng cục cằn, bất cần. Nhất là giai đoạn cuối. Họ sợ sự kỳ thị.

    “Đôi khi ánh mắt tò mò, hoặc thương hại của nhân viên y tế trẻ tại bệnh viện cũ nơi tôi điều trị làm tôi muốn bạt tai họ. Mới chuyển về đây, tuy là bệnh viện địa phương nhưng tôi thấy hài… hài lòng”, anh nói không giấu vẻ bất bình khi đồng tử mở to, sắc mặt đanh lại khi nói về bệnh viện cũ nhưng lại hạ giọng khi nói về bệnh viện đang điều trị.

    Nhưng ở bệnh viện này thì không thế. Người bệnh, người nhà, y bác sĩ đều thân thiện với nhau. Bệnh nhân hiểm nghèo càng được cảm thông và chăm sóc đặc biệt. Đặc biệt, các vị trí nóng của từng khoa đều dán số điện thoại nóng của cơ quan. Có vấn đề gì không hài lòng về dịch vụ, thái độ chăm sóc bệnh nhân có thể góp ý, phản ánh lên ban lãnh đạo. Chỉ một cú điện thoại thôi, nhân viên y tế cũng lãnh đủ. Một phần do vậy, nên thái độ chăm sóc và điều trị ở bệnh viện rất tốt. Phần lớn ở truyền thống bệnh viện. Phần còn lại ở cái tâm của người thầy thuốc.

    Tôi nói chút, chuyện ngoài chuyên môn. Trở lại với anh bằng hình xăm trên cơ thể anh.

    Vai anh có hình xăm rất đẹp. Biết nhưng tôi vẫn hỏi về ý nghĩa của hình xăm trên vai, anh nói: Thích thì chơi vậy thôi. Tôi nói với anh tôi có nhớ đâu đó, lúc nào đó tôi đã từng đọc thấy hình xăm có liên quan đến vận mệnh của con người: Xăm ở vai, ở cổ gây mệnh khổ.

    Xăm hình sau lưng chủ nhân phải vất vả, gánh vác, áp lực lớn. Trong nhân tướng học, vai, cổ là đại diện cho hệ thống hô hấp vì vậy khi xăm lên bộ phận này dễ gặp vấn đề liên quan đến hệ hô hấp.

    - Có cái sách vậy sao? Tôi cũng làm rồi, sống với nó rồi mới biết hình xăm nó vận vào thân vào vận mệnh mình - Anh nói.

    Rồi anh ta xưng em, không phải vì ít tuổi hơn tôi. Mà vì anh ta thấy tôi hơn anh ta nhiều thứ.

    - Em thích xem phim kiếm hiệp. Đó là cách em giải khuây khi cô ấy ra đi. Em thích các nhân vật kiếm khách. Kiếm khách hà cớ gì cần kiếm. Nhưng khi cần ra tay thì rất nhanh. Em chỉ là thằng làm vườn. Nhưng em làm vườn theo cách của mình. Em nhớ cô ấy. Cô ấy mang cho em nụ cười, mang cho em hạnh phúc… Đùng cái cổ mất. Rồi em dại dại. Biết làm sao, nhà nghi ngút hương khói.

    Rồi anh ta lại xưng tôi. Cách xưng hô của anh cũng nghệ sĩ. Anh nói tiếp:

    - Tôi nghe mãi bài hát cô ấy thích “Tìm lại giấc mơ”. Không ngờ lời bài hát đó vận vào tôi. Màn hình vi tính vẫn chiếu phim “Kiếm Khách”, nhưng lời thì là lời bài hát em thích, với những câu: “Nhưng sao em ra đi, em vội vàng ra đi, ra đi không chút tiếc thương. Đêm dài mình tôi bật khóc, sao lòng tôi…”, là em tự thay lời để hợp với tâm trạng mình. Trong phim đó, chị biết không? Phim Kiếm Khách. Chàng Kiếm Khách ấy em không biết tên, có tính cách khá giống em. Hoàn cảnh cũng thế. Anh ta cũng mất bạn gái. Nhưng chị biết không. Trước đó, anh ta là một trí thức. Vì mất bạn gái nên máu kiếm vốn gác kiếm chưa lâu bùng phát. Anh ta trở lại thành Kiếm Khách.

    Chị biết không. Anh ta, bỏ tất cả. Và thành đàn anh giang hồ. Với tay kiếm tung hoành muôn phương.

    Rồi anh ta, đâm chết kẻ thù của anh ta. Kẻ tài xế, kẻ đã chủ ý giẫm chết người yêu của anh ta bằng bánh xe nhúng chàm. Đó là một tay cảnh sát. Người chứng kiến bảo là tay này cố đạp lên một đạp nữa cho bạn gái anh ta chết hẳn. Đền mạng còn đỡ tốn, đỡ phiền hơn chăm người nằm chỗ. Quân thất đức.

    Và em cũng thế! Em không giết được kẻ giết người tình. “Anh xin lỗi” - anh nói như đang đối thoại với người anh ta yêu. Lan không phải là người tình. Cô ấy là tình yêu vĩnh cửu của em. Rồi em, rơi vào như này… - Bệnh nhân của tôi vừa nói vừa nhìn một lượt cơ thể chính mình. Mắt rơm rớm. - Hồi học sinh, người ta vẫn gọi em là lãng tử. Chị biết không - Anh dằn từng tiếng.

    “Kiếm Khách giết kẻ thù của hắn. Còn em giết đi chính mình”.

    “Nhưng kiếm khách của anh là nhân vật truyền thuyết, nhân vật của điện ảnh, của hư cấu. Còn anh, anh là người đời. Anh nghĩ sao với việc anh hủy hoại đời mình bằng cách chơi bời?” - Tôi thắc mắc.

    - Để em kể hết đã. Anh ta nói tiếp, vừa nói vừa uống nước. Em bán hết cả hàng trăm hecta vườn của cha mẹ. Từ hồi họ bỏ tôi đi. - Họ cũng đi rồi sao? Đúng thế. Cũng là một vụ tai nạn. Sao đời không cho em sự êm ấm, sự nhẹ nhàng, sự thanh thản nào vậy? Anh nói tiếp. - Bà cô chăm anh, mà anh gọi mẹ là ai? - Cũng là mẹ nhưng là mẹ hai.

    Anh tự trở lại đề tài: “Nhân vật Kiếm Khách, đã thành ông trùm, vì anh ta mất đi người yêu. Em cũng từ bỏ tất cả”.

    - Anh… anh coi phim đó lần thứ mấy?

    - Lần đầu, và một lần duy nhất.

    - Và anh vẫn chỉ xem hình, âm thanh là tiếng nhạc bài “Tìm lại giấc mơ”?

    - Đúng thế!

    - Vậy có cần tôi kể lại thoại và đúng nội dung của “Kiếm Khách” cho anh nghe?

    - Bác sĩ cũng xem kiếm hiệp sao?

    - Bác sĩ thì không được xem à?

    Tôi nói tiếp: “Để tôi kể lại cho anh nghe. Kiếm khách của anh từ bỏ con đường chân chính, thành tay giang hồ, vì mất người yêu. Đúng! Nhưng đó chỉ là thời điểm” - Tôi nhấn mạnh rồi nói tiếp: “Còn nguyên do, tận sâu xa do võ kiếm là ngón gia truyền của nhà anh ta. Anh là truyền nhân cuối cùng. Trước khi mất, ông nội anh ta bảo với Kiếm Khách: “hãy giữ võ kiếm”. Nhưng anh ta gác kiếm, vì chính ông nội anh ta chết dưới lưỡi kiếm của kẻ thù. Kiếm Khách vốn là giang hồ thứ thiệt từ trong máu. Chỉ là thời điểm nào thì chất giang hồ ấy trở lại thôi. Và sau khi bạn gái anh ta chết, chỉ là thời điểm, thời điểm thôi. Anh biết không? Anh xem nhưng anh hiểu sai nội dung phim. Anh chưa hiểu nhân vật của mình và làm loạn mất rồi.

    Hôm sau anh sốt, rồi sốt cao, kéo dài, đau khắp người, quằn quại. Một tuần sau anh chuyển sang bệnh viện Lao, rồi mất không lâu sau. Trước đó, anh có rủ tôi đi xem “Kiếm Khách” ở rạp. Tôi biết, rạp PegaCine lần ấy ít nhất trống hai ghế. Và tôi nhớ đến một lần, đau quá vì bệnh, anh đã đùa bằng tin nhắn vào điện thoại tôi: “Thông báo: Đóng cửa trái tim, tạm thời ngừng sản xuất tình cảm, do thua lỗ và vốn đầu tư đã hết. Tình cảm tồn kho quá nhiều, chi phí bảo quản, bảo trì quá lớn. Không có đối tác phù hợp, kinh doanh trì trệ dẫn đến tâm lý sản xuất không đảm bảo, an ninh tinh thần kém… Tuyên bố phá sản”. Với tôi, anh không chỉ là bệnh nhân.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Central Skylights Vùng: Dandenong. Phone: 9999 1526
Xem thêm

Cung cấp và lắp đặt giếng trời Velux skylights, rẻ và đẹp tại Melbourne



Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ