-
Nhà cửa như cái chợ, không lúc nào được yên, tiếng chồng quát tháo con cái, tiếng hai đứa con cãi cọ nhau, rồi có khi là cả tiếng khóc của tôi cứ đập vào nhau.

ảnh minh họa
Xấu hổ với hàng xóm, hai vợ chồng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, “con dại cái mang”. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc khiến không khí gia đình luôn trong trạng thái căng như dây đàn. Cha mẹ, con cái mỗi người một phách không ai chịu nhường nhịn ai. Đó chính là cám cảnh mà tôi đã và đang phải chịu đựng suốt 18 năm qua.
Ngỡ cứ tưởng một vợ, một chồng, hai con “có nếp, có tẻ” là hạnh phúc, là viên mãn lắm. Nhưng phải nằm trong chăn mới biết trong chăn có rận. Tôi lấy chồng được gần 20 năm, hai vợ chồng có với nhau 2 mặt con, đứa lớn năm nay 18 tuổi, thằng út cũng đã 15, thế nhưng suốt 18 năm qua không một ngày nào tôi được sống trong cảnh “im nhà im cửa”, lúc nào nhà cũng như cái chợ.
Lấy nhau được dăm bữa bố mẹ chồng cho vợ chồng tôi ra ở riêng, thế nhưng chưa đầy 1 năm hai vợ chồng tôi đã tỏ rõ những quan điểm bất đồng, ngày càng nhiều, càng gay gắt hơn, những bất đồng ban đầu trở thành mâu thuẫn. Thậm chí có những cuộc chiến tranh lạnh kéo dài hàng tháng.
Chồng tôi làm kỹ sư xây dựng, anh vốn nóng tính. Còn tôi trước đi làm kế toán, sau khi mang thai tôi xin nghỉ ở nhà, và từ đó cũng nghỉ làm luôn, ở nhà nội trợ nên tính tình nhiều khi cũng trở nên ngang ngạnh. Sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, anh cũng chiều tôi nhưng vì con bé quấy khóc quá, tính anh lại nóng nảy, công việc nhiều nên thành thử hai vợ chồng vì con bé mà cãi nhau lên xuống, đến giờ thành quen.
3 năm sau tôi sinh thêm cháu thứ 2, là con trai nên được chồng và bố mẹ chồng cưng lắm. Nhưng ngặt một nỗi thằng bé sinh non nên yếu ớt, hay ốm đau, nhà cửa quanh năm sực mùi thuốc. Thấy vậy anh ngán ngẩm, nhiều hôm đi từ sáng đến tối mới về chỉ vì không chịu được mùi thuốc.
Tôi tất bật với thằng nhỏ, còn đứa lớn nữa, cơm nước, đưa đón con đi học anh giao phó hết cho tôi, tiếc tiền nên tôi không dám thuê người giúp việc, bố mẹ chồng chỉ thi thoảng mới rảnh qua phụ giúp, vì ông bà ở với cậu út, phải trông nom con cháu, nhà cửa cho cậu. Thời gian trôi qua tôi như phát điên lên vì việc nhà ngập đầu, không ngờ lấy chồng lại khổ đến vậy.
Thế nhưng hai vợ chồng chỉ ác khẩu với nhau còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện li hôn, vợ chồng ăn ở với nhau cả đời đâu nói bỏ là bỏ được. Đã thế anh nhà tôi lại không có thói đào hoa, lăng nhăng, hay nuôi gái bên ngoài. Lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu cắm cổ kiếm tiền cho gia đình.
Thời gian vất vả qua đi, hai đứa trẻ cũng khôn lớn. Nhưng chúng càng lớn tôi càng lo, đứa thì ham mê điện tử, đứa thì điệu đà quá thể. “Cha sinh con, trời sinh tính”, dù đã cố gắng dạy dỗ chúng nhưng đâu vẫn hoàn đấy, nhiều khi tôi bất lực nhìn con gái ăn mặc hở hang đi chơi khắp phố, thằng thứ hai thì đỡ ham chơi hơn, nhưng lại học đâu được cái thói nứt mắt đã “nuôi gái”. Quản không được con cái tôi chỉ biết khóc, hàng xóm, họ hàng lại cứ nhằm vào tôi mà trách móc.
Nhà cửa như cái chợ, không lúc nào được yên, tiếng chồng quát tháo con cái, tiếng hai đứa con cãi cọ nhau, rồi có khi là cả tiếng khóc của tôi cứ đập vào nhau. Xấu hổ với hàng xóm, hai vợ chồng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt vì “con dại cái mang”. Con cái dù có dở có khôn cũng là con mình,nhìn những đứa trẻ ngoan ngoãn, nghèo khó nhưng vẫn tài giỏi trên báo đài, ngẫm đến con mình mà tôi đau lòng lắm. Không biết phải làm sao để dạy dỗ được chúng nên người, mong mọi người chỉ giúp tôi.

Hội chợ Tết St Albans 2024
