Bài toán khó giải về tình yêu và đợi chờ
Em và người yêu yêu nhau đến nay đã được gần 2 năm. Bọn em hay cãi vã, khắc khẩu vì đứa nào cũng giỏi lý lẽ, cái tôi to. Năm đầu yêu nhau không khác gì ác mộng nhưng cho đến giờ cũng gọi là tạm êm ấm. Mặc dù hai đứa không còn trẻ, em năm nay 25 còn anh ấy 29 nhưng vì tình cảm chưa được chín muồi nên không muốn bàn đến chuyện cưới xin mặc dù bố mẹ hai bên giục giã nhiều lần.
Thế rồi, chuyện không ngờ xảy đến khi 2 tháng trước anh ấy nhận được học bổng tu nghiệp ở Pháp 5 năm. Đây là cơ hội phải nói là ngàn năm có một vì các chị biết tình hình hiện giờ xin học bổng khó khăn thế nào rồi đấy. Ban đầu khi anh ấy làm thủ tục các thứ, cả hai cũng chẳng hy vọng nhiều nhặn gì lắm nên không lấn cấn suy nghĩ nhiều. Giờ biết anh được học bổng rồi lại nảy sinh một đống vấn đề điên đầu.
Về tình cảm, mặc dù cả hai đứa yêu nhau nhưng em và anh ấy đều hiểu còn cần một khoảng thời gian dài nữa để thực sự hiểu nhau và có thể chung sống hòa thuận được. Hơn nữa, cả hai đều đang ở tuổi sự nghiệp vào đà, kết hôn vào làm gián đoạn rất phiền phức. Bản thân em chắc chắn không thể bỏ dở công việc đang thuận lợi để toàn tâm toàn ý vun vén gia đình được. Hơn nữa anh ấy đi những 5 năm, một mình em không thể xoay sở. Kết hôn rồi làm vợ một mình ư?

Em đang đứng trước bài toán khó giải về tình yêu và đợi chờ
Nếu đi cùng nhau thì cũng dở, đất khách quê người, em không đủ tự tin mình có thể hòa nhập. Anh đi học, nói là học bổng vẫn tốn thêm một đống tiền, lại vác thêm đứa “ăn bám” là em đây thì dăm bữa nửa tháng bỏ nhau mất.
Tính em trẻ con, ham chơi, lại từ bé được chiều, đi làm lại được lên chức quản lý sớm nên nói thật, tự trọng cao lắm. Em đã cố gắng sửa mà không được. Em cũng hiểu phụ nữ mà sống dựa dẫm vào đàn ông thì chỉ có nước đau khổ dài lâu nên em không thể phó mặc số phận mình cho anh được dù em rất yêu anh ấy.
Tuy nhiên, nếu nói đợi anh, để anh đi vài năm anh về thì em cũng lo. Chẳng phải nghi ngờ sự chung thủy của anh nhưng các chị biết đấy, yêu xa nhiều cái khó nói. Người yêu em cũng thuộc hàng hình thức ổn, nói năng giao tiếp tốt, giờ “để xổng” ra cái là “hoa thơm quả lạ” bên ngoài bu vào ngay. Xa xôi như vậy rất dễ thay lòng. Ngay cả bản thân em ở nhà cũng không chắc có thể giữ mình được. Em không phải loại con gái lẳng lơ nhưng chờ một người ngần ấy năm lại còn ở cái tuổi cập kê này đâu có dễ. Anh đi 5 năm, khi về em đã 30 tuổi rồi, khi đó anh còn yêu em và lấy em làm vợ không? Em không muốn đi trên con đường mờ mịt thế này.
Em có nên chia tay không? Em vẫn còn yêu nhiều lắm, nếu chia tay lúc này em sẽ đau khổ, anh cũng đau khổ nhưng em không thể cố chấp giữ anh lại, càng không thể cho anh một lời hứa đợi chờ. Em phải làm sao?

