Anh sẽ để em vào trong một góc nhỏ trái tim, nhẹ nhàng và lấp lánh
Thấm thoát cũng hai năm anh sang nơi đất khách, Nhật Bản cuối xuân và mùa anh đào man mác. Hôm nay trên đường đi làm về bất chợt một hình bóng quen thuộc lẫn vào giữa đám đông. Giống quá, không lẽ là em?
Anh vội đạp xe nhanh lên để bắt kịp cô bé phía trước, trong lòng bỗng rối bời lên thật nhiều câu hỏi. Không lẽ là em? em sang đây tìm mình hay sao, mà làm sao em lại qua đây được, hay là mình nhìn nhầm. Anh chợt dừng xe lại không đuổi theo nữa nhưng rồi đôi chân vô thức lại đạp xe tiến lên phía trước.
Két! Anh vượt quá và vội ngoái đầu nhìn lại, cô bé cũng giật mình với đôi mắt ngơ ngác:
“Ôi, tôi xin lỗi đường chật quá, bạn là người Việt Nam ạ?” - anh ngượng ngùng hỏi.
“Dạ không sao ạ!” - cô bé cũng nhẹ nhàng trả lời
Phù, hóa ra mình nhìn nhầm, mà sao trên đời này lại có người giống người thế nhỉ. Anh cười mỉm rồi lại lao xe đi. Trên đường đi về lòng anh lại lan man thật nhiều suy nghĩ về cô. Hơn bốn tháng ngày hai đứa nói lời chia tay. Cũng là khoảng thời gian mà cả hai đều im lặng, sự im lặng nhẹ nhàng nhưng thật đáng sợ.
Anh và cô quen nhau tính đến lúc nay cũng hơn hai năm, hai đứa làm cùng công ty cho tới khi anh quyết định đi du học, chấp nhận yêu xa, điều không ai mong muốn nhưng cũng vì tương lai của cả hai đứa. Ngày anh quyết định làm hồ sơ và nói với cô, cô cũng chợt buồn nhưng rồi lại động viên và ủng hộ: “Anh yên tâm đi, em sẽ chờ!”.
Rồi ngày ấy cũng đến, sân bay Đà Nẵng chiều hôm ấy nhộn nhịp, người qua kẻ lại, tiếng phát thanh viên vồn vã thông báo từng chuyến bay. Cầm cuốn hộ chiếu trên tay, anh cố gắng bắt chuyện cười nói, cô cũng cười nhưng sâu trong mắt cô chất chứa một nỗi buồn thăm thẳm. Anh biết nhưng cố tỏ ra vui vẻ, không lẽ mình lại bịn rịn buồn trong cảnh chia ly như phim trường này. Nhưng rồi khoảnh khắc tiếng loa phát thanh vọng lên: “Quý khách đi chuyến bay VN312 khởi hành từ Hà Nội đi Osaka vui lòng lại quầy làm thủ tục”.
Xách va ly trên tay anh quay mặt đi, tiếng cô òa khóc phía sau lưng, anh cũng bất giác khóc như một đứa trẻ, cảm giác chia lìa ùa về nhanh và mạnh đến khó tả, anh cố giấu nước mắt không cho cô thấy nhưng chẳng thể làm được. Anh quay lưng lại: “anh đi rồi về, hai năm nhanh thôi em ạ!” Rồi hôn nhẹ lên trán cô.
“Anh đi, em sẽ chờ!”
Máy bay cất cánh cũng là lúc cả hai biết mình sẽ bắt đầu những tháng ngày yêu xa. Anh tới nhật bản an toàn ngày hôm sau
Cuộc sống mới ở bên Nhật hoàn toàn khác xa với Việt Nam, từ phong tục tập quán đến bữa cơm hằng ngày, tất cả đều phải học từ đầu như đứa trẻ lần đầu được tới lớp. Rồi thời gian cũng cứ lặng lẽ trôi, ở đất nước công nghiệp, CV là niềm tự hào của họ, anh cũng cố gắng thích nghi, cố gắng học và làm việc và không quên mang theo nỗi nhớ cô trong tim.
Ngoài công việc và học tập hằng ngày, bất cứ lúc nào có thời gian, có cái gì mới lạ anh đều lưu hoặc chụp hình lại, tối về hai đứa lại tâm sự kể cho nhau nghe. Tính ra cũng nhờ công nghệ hiện đại mà khoảng cách như được rút ngắn lại, cũng nhờ thế mà phần nào vơi bớt nỗi nhớ cho cả hai.
Thời gian thấm thoắt trôi, CV học tập của anh cũng dần ổn định, bên Việt Nam cô cũng được cấp trên trọng vọng, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp theo dự định của hai đứa. anh hứa với cô tốt nghiệp về hai đứa sẽ làm đám cưới, vì năm 2020 thật đẹp, cô cũng cười.
Yêu xa nên anh thương cô lắm, mỗi tối đi làm về không còn ai đón đưa cô đi cafe, xem phim hay là lê la hàng quán nữa. nhưng anh tự hứa sau này về anh sẽ bù đắp tất cả, cho quãng thời gian không được bên nhau.
Thời gian cứ thế dần trôi, sáu tháng rồi một năm, những tin nhắn, cuộc gọi cứ thế thưa dần, khoảng cách hình như là một con dao vô hình nghiệt ngã, từng ngày khứa một chút vào sợi tơ hồng mà hai đứa đã dệt ra. Không còn những tin nhắn mỗi sáng hay cuộc gọi muộn lúc nửa đêm. Thay vào đó là những câu hỏi như ép buộc, ngượng ngùng, lặp đi lặp lại ngày qua ngày.
Phải chăng là do khoảng cách làm lòng người cũng dần xa theo, phải chăng là vì nghĩ cái gì của mình thì sẽ mãi là của mình, phải chăng là trao niềm tin tuyệt đối nên không hề ghen tuông, thứ gia vị làm tình yêu thêm đậm đà, phải chăng là vô tâm và phải chăng. Tất cả có thể chỉ là ngụy biện, nhưng cảm xúc dần mất, cái mà cả hai cũng tự cảm thấy, cố gượng ép mình vẫn là người yêu của nhau khi tình cảm đã phai dần theo năm tháng. Điều mà anh không nghĩ và chưa bao giờ nghĩ nó lại xảy ra.
Một chiều muộn cuối năm, hai đứa cũng đã hơn hai tuần không liên lạc, không một tin nhắn, chẳng vì một lý do gì cả, không cãi vã cũng không ghen tuông. Anh viết một dòng tin nhắn thật dài vào Memo, ngần đi nghĩ lại thật nhiều rồi mới gửi cho cô. Anh nói hết nỗi lòng, cũng như tình cảm thật của mình cho cô: anh nghĩ mình nên dừng lại ở đây. Tin nhắn đã đọc, năm phút, mười phút, hai tiếng sau không thấy hồi âm.
Anh đi ngủ và vẫn để wifi và chuông điện thoại, sáng ra giật mình vì tiếng chuông tin nhắn mới, hồi hộp là cảm giác đầu tiên, anh thức dậy nằm một lúc mở máy lên rồi lại tắt máy nhưng không dám mở ra xem.
Hôm qua mình đã làm gì vậy, sao bây giờ lại thấy hối hận vì đã gửi tin nhắn đó, hàng chục những mớ bòng bong bay quanh trong đầu anh: không biết cô ấy trả lời thế nào, hy vọng cô ấy níu kéo, mình sẽ xin lỗi và quay lại ngay hay là từ chối vì lòng tự trọng.
Rồi anh cũng mở tin nhắn ra xem, cô viết thật dài, anh vừa đọc trong lòng cũng thắt lại theo từng lời của cô: khoảng cách không gian và thời gian xa quá anh ạ, em cũng xin lỗi vì không nghĩ chuyện mình lại tới mức này, thôi thì ta cũng nên dừng lại và cho nhau một đường đi mới.
Nước mắt anh trào ra, sao vậy? Mày là người nói lời chia tay mà, sao lại khóc, mau xin lỗi cô ấy đi rằng đây chỉ là một trò đùa. Nhưng lòng tự trọng đã ngăn anh lại. Anh biết ở bên kia cô cũng đang khóc thật nhiều, anh xin lỗi và điều cuối cùng anh có thể làm được cho cái lòng tự trọng làm con tim anh dằn vặt đó là không trả lời tin nhắn nữa, để cuộc tình hai năm cứ thế bay vút theo sóng điện thoại, lạnh lùng và nhạt nhẽo.
Một tuần trôi qua không liên lạc, không sao cũng quen rồi, hai tuần rồi một tháng… thời gian cứ thế lặng lẽ trôi Cả ngày cuồng quay với công việc tối về anh lại ngóng chờ một tin nhắn và anh biết cách xa hơn ba ngàn cây số bên kia cô cũng vậy. Rồi anh lại quay cuồng vào công việc và học tập để không còn thời gian để nghĩ về cô nữa.
Thời gian là con dao khứa hằn lên vết thương tình cảm của hai người nhưng nó cũng là liều thuốc xoa nhẹ đi nỗi đau, nỗi nhớ in hằn trong cả hai trái tim. Thấm thoắt hai năm trôi qua, cuối cùng anh cũng đã tốt nghiệp.
Hôm nay chiều tháng tư Osaka, lang thang trên con đường vương đầy hoa anh đào trong gió, mùa đông bên này đã dần qua nhưng vẫn thật lạnh lẽo, lạnh ngoài da thịt và cả ở trong trái tim đang lên vết da non.
Ngồi lại ở góc công viên và ngắm từng cánh hoa rơi, anh đào bên này thật đẹp, đẹp như nụ cười em còn vương lại trong nỗi nhớ của anh, mở bài nhạc “chỉ còn những mùa nhớ” và nghĩ về em. Nỗi nhớ em đột nhiên lại cồn cào ùa về, nhưng có lẽ hãy cứ để nó ngủ yên và đẹp đẽ như những cánh hoa cuối mùa này. Ở nơi phương xa đó, mong em sẽ sớm tìm được một tình yêu mới đi tiếp cùng em vào những ngày thanh xuân đẹp nhất. Anh vẫn sẽ để em vào trong một góc nhỏ trái tim, nhẹ nhàng và lấp lánh. Để những lúc buồn có thể lấy ra, ngắm nghía và hoài niệm về khoảng thanh xuân, buồn nhưng thật đẹp, cùng em.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/den-khi-nao-anh-moi-bot-suy-nghi-ve-em-nw227771.html