Cuộc sống: vui thì thấy ngắn, thấy thiếu – buồn thì thấy dài, thấy thừa. Thế nên, chẳng dại gì mà cứ phải ngồi than ngắn thở dài rằng: sao mà cuộc đời này dài thế – sao mà nỗi đau này sâu thế.

    Viết cho người ngày mai ra tòa

    ảnh minh họa

    - Chị sao rồi?

    - Mấy ngày nữa chị ra tòa em ạ.

    Tự nhiên thấy nhói – một nỗi buồn không biết đến từ đâu mặc dù em là người đã biết kết cục của câu chuyện này từ lâu rồi.

    Chia tay – có gì buồn hơn thế?

    Hơn thế nữa là chia tay với người mà mình đã dành cho tất cả yêu thương, trìu mến.

    Người đã hân hoan đứng cạnh mình trong ngày cưới.

    Người mà mình đã nghĩ sẽ luôn ở bên mình lúc vui sướng cũng như lúc khó khăn.

    Người mà mình đã tưởng rằng sẽ nắm tay mình đi suốt con đường, kể từ lúc đôi tay đầy đặn tràn trề sức sống cho đến khi nhăn nheo và run rẩy.Em đã rất mạnh miệng nói rằng: đã không còn yêu – thì xa nhau là điều nên làm.Nhưng, thực sự có thể nào đơn giản được như thế không?Em vừa xem xong một bộ phim: Message in a bottle – một chuyện tình buồn với kết thúc là cái chết của người đàn ông. Chia tay vĩnh viễn.

    Và chợt nghĩ: nỗi đau nào lớn hơn?

    Ít ra, người phụ nữ trong phim đã có được những kỉ niệm đẹp về người mà cô yêu.

    Ít ra, người phụ nữ trong phim đã giữ lại được tình yêu và sự tiếc nuối về tình yêu đó trong tim mình cho đến khi cô nhắm mắt lìa đời.

    Ít ra, người phụ nữ trong phim đã được hưởng trọn vẹn tình yêu của người đàn ông đó.

    Viết cho người ngày mai ra tòa

    Còn người phụ nữ ngoài đời của em:

    Chỉ có nỗi buồn vì đã không thể cùng nguời mà chị gọi là chồng đi nốt quãng đường còn lại.

    Chỉ có xót xa khi ngày tàn, đêm đến, chỉ thấy bóng hình trên tường – nỗi cô đơn mà chỉ có từng trải qua mới có thể hiểu nó kinh khủng thế nào.

    Chỉ có nước mắt tự rơi – tự khô hay tự lấy tay quệt ngang để rồi bước ra ngoài kia đương đầu với cuộc sống một mình

    Chỉ còn sự đau đớn khi mỗi lần ốm – mỗi lần muốn gục ngã lại phải cắn răng để đứng thẳng người.

    Và không có tình yêu – ngay chỉ là trong ký ức vì nó đã bị người đàn ông ấy làm lu mờ đi hết mất rồi. Sự nhẫn tâm!Nhưng, như em đã từng nói:

    Có trải qua nối buồn mới thấy giá trị của niềm vui.

    Có đi qua đổ vỡ mới thấy giá trị của hạnh phúc.

    Có bị bỏ lại phía sau mới thấy trân trọng những phút giây còn bên nhau.Thế nên:

    Chị đừng buồn chị nhé.

    Cứ cho là mình đã đánh đổi, đổi “chồng” để lấy “sự thanh thản” trong tâm hồn mình.

    Không ai chết vì không được yêu bởi tình yêu không chỉ đến từ riêng một người.

    Rồi sẽ đến một ngày, chị đi đến giữa con đường, hay đến một đoạn nào đó, chị sẽ lại thấy một vòng tay mở ra để cho chị nhao vào, để được khóc, để được cười, để được cảm nhận tình yêu thương và sự chia sẻ.

    Cuộc sống: vui thì thấy ngắn, thấy thiếu – buồn thì thấy dài, thấy thừa. Thế nên, chẳng dại gì mà cứ phải ngồi than ngắn thở dài rằng: sao mà cuộc đời này dài thế – sao mà nỗi đau này sâu thế.

    Vứt qua một bên để mà mỉm cười đi chị nhé! Dù khó – nhưng có quyết tâm rồi mà, đúng không?



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Westbourne Grammar Vùng: Truganina. Phone: 9731 9448
Xem thêm

trường học chuyên định hình nên những con người truyền cảm hứng cho thế giới



Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ