Về nhà, nhìn tô mì tôm nở bung bét trên bàn mà nước mắt tôi lại trào ra và quyết định ly hôn
Mẹ tôi mất khi vừa sinh tôi. Suốt 27 năm sau, bố một mình gồng gánh nuôi tôi khôn lớn và chưa từng đưa bất kì người phụ nữ nào về nhà. Bố vẫn đặt ảnh mẹ ở phòng ngủ. Càng trưởng thành, tôi càng hiểu sâu sắc tình yêu mà bố dành cho mẹ và cho tôi.
Tốt nghiệp đại học, tôi trở thành niềm tự hào của bố. Mấy năm đi làm, tôi dành dụm tiền bạc xây nhà mới cho bố trước khi lên xe hoa. Ngày cưới, nhìn tóc bố bạc, tay run run nắm lấy tay tôi mà nước mắt tôi cay xè.
Tôi lấy chồng nhà giàu. Hồi đấy hàng xóm cứ bảo bố tôi sắp được nhờ con rể. Nhưng nhờ đâu chẳng thấy, chỉ thấy tình cảm bố con xa cách dần. Nhà chồng khắt khe, chồng tôi lại nhu nhược, suốt ngày chỉ biết nghe lời mẹ. Tôi phải đấu tranh lắm mới được tiếp tục đi làm sau khi cưới. Nhưng rồi khi sinh bé Cún, tôi cũng phải nghỉ làm.
Bố mẹ chồng luôn có câu nói cửa miệng: "Con gái lấy chồng thì là người của nhà chồng, chết làm ma nhà chồng, không được đem đồ đạc, tiền bạc về nhà đẻ". Tôi cắn răng chịu đựng bao nhiêu ấm ức, tủi nhục. Nhiều đêm nằm nhớ bố mà nước mắt ướt đẫm gối. Chồng tôi vẫn thế, mở miệng ra là: "Mẹ anh bảo thế, mẹ anh nói thế... Em là dâu, em phải nghe lời mẹ".
Nhà chồng khắt khe, chồng tôi lại nhu nhược, suốt ngày chỉ biết nghe lời mẹ. (Ảnh minh họa)
2 năm lấy chồng, tôi chỉ được về thăm bố một lần vào dịp Tết đầu tiên. Sau đó, tôi có bầu, sinh con. Bố lên thăm tôi hai lần rồi không lên nữa vì chán nản cách trò chuyện cạnh khóe của thông gia. Nhớ con, bố gọi điện, trò chuyện dăm ba câu rồi nghẹn ngào tắt máy.
Hai ngày trước, tôi bị chồng giáng cho một cái tát chỉ vì trông con không kĩ, để con ngã trầy chân. Mẹ chồng còn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường. Chán nản, chiều muộn, dù đang mưa tầm tã, tôi vẫn bế con về nhà với bố. Chồng tôi bảo: "Đi thì đi luôn, đừng vác mặt về nữa".
Về nhà, bố vẫn đang mặc áo mưa làm vườn. Nhìn bát mì tôm nở bung bét trên bàn mà bố chưa kịp ăn, nước mắt tôi lại trào ra. Thì ra mấy năm vắng tôi, bố chẳng lo gì cho mình cả. Và tôi cũng nhận ra, mình là đứa con gái bất hiếu.
Bố thấy tôi bế con về, hai cha con mừng mừng tủi tủi. Bố vội vã đi nấu ăn. Bát cháo thịt bằm thơm phức như hồi tôi vẫn còn thơ bé. Ngay tối đó, tôi nhắn tin cho chồng, bảo anh đợi tòa gọi, tôi sẽ làm đơn ly hôn đơn phương. Chồng tôi kinh ngạc gọi điện lại. Vẫn giọng điệu đó: "Mẹ tôi bảo ly hôn là điều cấm kị, cô mau bế con về. Còn nếu vẫn muốn ly hôn thì để con cho nhà tôi nuôi. Mẹ tôi không cho phép cô nuôi". Tôi cười trong cay đắng, chẳng hiểu sao hồi đó lại yêu rồi làm vợ một gã đàn ông như vậy.
Tôi sẽ ly hôn, chắc chắc như vậy. Nhưng tôi cũng sợ nhà chồng giành quyền nuôi con vì hiện tại tôi vẫn chưa có việc làm trong khi gia đình chồng thì giàu có, điều kiện kinh tế dư dả. Tôi nên làm gì bây giờ?
Article sourced from AFAMILY.
Original source can be found here: http://afamily.vn/nhin-thay-bat-mi-tom-no-bung-bet-tren-ban-toi-rom-nuoc-mat-roi-quyet-dinh-tu-bo-nha-chong-giau-co-de-ve-que-o-voi-bo-20200727074559091.chn