Và em đã nói chia tay tôi
Tôi chọn cho mình một bàn gần lan can, nơi có ít người nhất. Từ ngày đó, tôi có thêm một sở thích là ngắm đường phố, ngắm những cô bán hoa rong, ngắm mọi người chụp ảnh, ngắm cái sự hối hả của Hà Nội. Còn tôi thì ngồi một mình, nhấp ly cafe và không quên hút một hơi thuốc thật sâu vào trong phổi. Em từng nói hút thuốc không tốt cho tôi, không tốt cho em, và không tốt cho cả con của chúng ta sau này. Vì em mà đã có lúc tôi bỏ thuốc. Nhưng quãng thời gian này thì thuốc là người bạn của tôi, 1 điếu, 2 điếu, rồi tôi lại hút thuốc như một thói quen thường nhật.
Một bóng người đi ngang qua tôi, đầu óc bỗng trống rỗng. Rất giống em, tóc buộc cao, chiếc váy xòe hồng nhạt đến đầu gối. Đó thực sự là em. Tôi nghe được tiếng khi em gọi đồ uống, là một bàn phía sau, cách tôi vài bàn. Tim tôi bỗng đập nhanh hơn, đầu tôi lúc này như bộ phim bị tua nhanh. Từng hình ảnh, từng âm thanh lại ùa về trong đầu tôi.
Những kỉ niệm, em nói thích ăn kem vào mùa đông, thích những món ăn vặt khu sinh viên, em thích lượn lờ hồ tây để hít hà hương hoa sữa. Và em đã nói chia tay tôi. Môi thỉnh thoảng nhấp từng ngụm cafe, tay thì vẫn cầm điếu thuốc như thói quen. Tôi vẫn ngồi đó, không quay lại, như sợ đối diện với điều gì, hay sợ em biết tôi cũng đang ngồi đây.
Chẳng biết bao lâu, cách xa vài mét nhưng thính giác tôi tập trung 100% ở phía sau. Như sợ bỏ qua hay vụt mất một điều gì. Không tiếng nói chuyện, em cũng ngồi một mình, có lẽ nào em cũng như tôi, cũng thích vị cafe của quán, cũng thích ngắm đường phố, cũng lưu luyến kỉ niệm.
Rồi bỗng tiếng bước chân mỗi lúc một gần tôi, mùi nước hoa mỗi lúc một đậm, tim tôi như ngừng đập, mũi ngừng thở, cả người như đóng băng. Vài giây sao thấy lâu đến thế, tôi chầm chậm thở ra, chỉ dám từ từ quay sang khi biết em đã đi qua. Nhìn theo em từ phía sau, một chút nuối tiếc, một chút buồn, một chút vui. Và thế là em rời xa tôi.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/va-the-la-em-roi-xa-toi-nw226248.html