Tuổi trẻ, ai mà chẳng có những nỗi buồn?
Tôi không cho phép mình được quỵ lụy trước cuộc đời dù phải va vấp những khó khăn. Tôi không cho phép mình có được cái quyền than khóc, ỉ ôi nếu chẳng may gặp những điều trắc trở. Và giả sử đang chạy giữa đoạn đường marathon dù còn lâu mới tới đích, tôi càng không có cái quyền bỏ cuộc. Bởi, tôi sợ tiếng nói của “xã hội”, tôi sợ “họ – những kẻ lắm lời”, những lời bàn tán xôn xao, mình thế này người ta nói thế nọ. Vì vậy, nếu còn sức lực thì hãy chiến đấu, dù người đời nói ta không thể. Có thể bạn bước không nhanh, nhưng bạn có thể bước chậm. Có thể bạn không được nhanh nhẹn, nhưng bạn vẫn có thể làm được dù chậm rãi. Đừng lo, nếu bạn có thể thì hãy bước đi trên đôi chân của chính mình và đừng bỏ cuộc.
Tôi không muốn ghé thăm lại tuổi trẻ của đời mình, vì ở đó, toàn những mất mát đau thương và đầy rẫy sự thất bại. Cái tôi cần ở hiện tại là một cái tôi trưởng thành và vô cùng “mới”. Cái tôi cần là tiếng thơm của mình chứ không phải những lời không hay của thời vụng dại họ đã từng bàn tán về tôi.
Nếu như ai đã từng trải qua cảm giác mất cha hoặc mẹ, liệu rằng có còn nhớ nỗi đau mất mát ấy không? Đó là nỗi đau đớn lớn nhất đời người. Có một người đàn ông thương ta và không phản bội ta và họ đã ra đi. Mất đi người thương, có lẽ chắc ai cũng đã từng. Tổn thương vẫn còn và day dứt trong tâm không bao giờ nguôi ngoai.
Chính vì những điều đó, nên tôi đã từng bỏ rơi ngày xưa của mình, vì tôi sợ nó sẽ đến với tôi thêm một lần nữa. Còn bạn, bạn có nỗi lòng nào muôn trải cùng tôi? Và có bao giờ, bạn cũng đã phải như tôi chưa?
Tuổi trẻ là những tháng ngày chênh vênh giữa niềm vui và nỗi buồn, là những bộn bề lo toan. Tuổi trẻ, ai chẳng từng buồn?
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/tuoi-tre-ai-ma-chang-co-nhung-noi-buon-i7teqG3BJinSf.html