
Từ khi mang thai, cô ấy luôn nghi ngờ tôi có bồ. (Ảnh minh họa)
Là phụ nữ thì ai mà không ghen, tôi hiểu điều đó. Nhưng ghen như vợ tôi thì đúng là không thể chấp nhận nổi.
Thực ra, trước đây cô ấy khá hiền lành, đôi khi cũng ghen tuông một chút với bạn bè, thậm chí đồng nghiệp của tôi. Nhưng chỉ cần tôi nhẹ nhàng giải thích là cô ấy nghe ra. Đàn bà có ghen thì mới yêu chồng, tôi nghĩ thế nên thường không bao giờ giận vợ. Và ít nhất, cô ấy cũng không gào thét ầm ĩ hay vò đầu bứt tóc bất cứ cô gái nào đi cùng chồng.
Nhiều khi tôi thấy mình may mắn, chứ cứ như bà vợ sếp tôi, thi thoảng lại đùng đùng tới cơ quan chồng đánh ghen um xùm. Vào trường hợp ấy chắc tôi sẽ mất mặt lắm.
Mà nói thật, tôi cũng đâu có làm gì để vợ phải ghen tuông. Đi về đúng giờ, đáp ứng nhu cầu của vợ đầy đủ. Chính cô ấy nói không thiếu thốn gì mà. Cứ như vậy, cuộc sống khá là êm đềm.

Vợ cho rằng việc tôi né tránh sex là do tôi "linh tinh" bên ngoài. (Ảnh minh họa)
Sóng gió chỉ bắt đầu khi cô ấy mang thai cách đây vài tháng. Tưởng chừng niềm vui có con khiến vợ chồng gắn bó hơn. Nhưng không, đó thực sự là thời điểm mà giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh trục trặc. Chẳng hiểu có phải do bầu bí tính khí thay đổi hay không mà cô ấy trở nên ghen chồng quá mức.
Tôi đi làm về muộn 5 phút là bù lu bù loa: “Anh đi với con nào?”. Thậm chí, tôi có về sớm cô ấy cũng nghi ngờ: “Chiều nay anh nghỉ làm đi đâu phải không?”. Ban đầu tôi chỉ thấy buồn cười vì cách suy luận của vợ mình. Nhưng sau đó tôi bắt đầu khó chịu những cuộc “điều tra” hết sức vô lí của vợ. Cô ấy gọi cho tôi cả trăm cuộc điện thoại mỗi ngày chỉ để kiểm tra xem chồng đang làm gì, ở đâu. Và “soi” từng tin nhắn trong inbox của tôi. Những tin kiểu “chém gió” của bạn bè trước đây cô ấy chẳng quan tâm, nhưng giờ có thể là lí do để cô ấy khóc lóc, giận dỗi rồi tra hỏi tôi từng li từng tí. Để yên bình, tôi bỏ hẳn thói quen nhắn tin với mấy cô bạn. Kiểm tra không thấy gì, cô ấy lại vu cho tôi là xóa hết đi để vợ không biết. Giải thích chẳng xong, tôi đành im cho yên cửa yên nhà.
Nhưng tôi càng nhịn, cô ấy càng ghen quá đáng. Bây giờ cô ấy còn nghi ngờ tôi bồ bịch, dù tôi vẫn đi về đúng giờ. Thậm chí, tôi bỏ hẳn thói quen tạt ngang tạt dọc làm cốc bia buổi chiều với mấy ông bạn cùng cơ quan. Tôi muốn về sớm phụ vợ nấu cơm tối vì nghĩ cô ấy bầu bí vậy sẽ rất mệt. Thương vợ là thế, quan tâm hỏi han cô ấy từng chút một, nhưng cô ấy lại cứ sôi sục lên. Lúc nào cũng tra hỏi tôi bằng lời lẽ hằn học. Tới mức dường như tôi phải hét lên là mình đang có bồ thật chắc vợ mới yên lòng. Cơn ghen của cô ấy càng ngày càng lớn dần bằng những nghi ngờ vô căn cứ.
Thậm chí, bạn bè tôi ở cơ quan cũng bị làm phiền bởi những cuộc gọi của vợ, mà nội dung chính là điều tra chồng. Không ít lần tôi thấy mất mặt vì đồng nghiệp trêu chọc. Nhưng nếu có lỡ mắng mỏ hay thậm chí nhắc nhở vợ thôi, tôi cũng sẽ khổ sở gấp mấy lần vì kiểu gì cô ấy cũng giận dỗi, bỏ cơm bỏ nước. Tôi biết phụ nữ mang thai khó chiều, nhưng trường hợp của vợ tôi thì đúng là quá sức chịu đựng.

Cô ấy bỏ ngoài tai mọi lời giải thích của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu thấy bức bí vì không khí gia đình dần trở nên nặng nề hơn. Ban đêm tôi cũng chẳng được yên, cô ấy có thể thức giấc bất cứ lúc nào và bắt tôi làm “chuyện ấy”. Tôi cảm thấy đó không phải sự ham muốn của vợ, mà dường như cô ấy cố gắng làm điều đó để ngăn việc tôi có thể ra ngoài “linh tinh” trong thời gian này. Khổ nỗi, cô ấy đã từng sảy thai một lần, nên tôi cố gắng tránh để giữ an toàn cho vợ và con. Nhưng tôi càng giữ cho vợ bao nhiêu, cô ấy lại càng nghi ngờ tôi có bồ bấy nhiêu. Mọi lời giải thích của tôi trở nên vô nghĩa. Cho đến đỉnh điểm, vợ thuê cả thám tử theo dõi tôi, thậm chí lên cả kế hoạch đánh ghen. May mắn là tôi biết được chuyện này. Vì người cô ấy nhờ vả chính là thằng bạn cùng lớp tôi ngày xưa. Và cơn giận trong tôi không còn chế ngự được.
Tôi luôn có ý thức rằng phụ nữ mang thai có những thay đổi mà họ còn không kiểm soát được, nên thường tỏ ra nhẫn nhịn. Thật lòng, tôi rất thương vợ và có thể chịu đựng vất vả vì vợ con. Nói thì dễ nhưng với người đàn ông, việc chịu đựng như thế là không hề đơn giản, thậm chí tôi còn rất khổ sở vì phải nhịn sex. Nhưng tôi đã cố gắng làm được điều đó. Còn vợ tôi, cô ấy không chỉ phớt lờ tất cả những hi sinh, chăm sóc của tôi dành cho cô ấy, mà còn chạm tới lòng tự trọng của tôi. Đến lúc này, thực sự tôi không muốn tha thứ. Một người đàn bà ghen tuông vô lối, thậm chí coi nhẹ cả sự an toàn của con thì làm sao có thể chấp nhận được?
Trong cơn nóng giận, tôi đã gào vào mặt cô ấy tất cả những thứ tôi phải chịu đựng, và “tặng” thêm 2 cái tát. Lúc đó, thực sự tôi không còn kiềm chế được nữa dù tôi rất lên án việc đánh phụ nữ. Tất nhiên, cô ấy đùng đùng giận dỗi và bỏ về nhà mẹ đẻ. Tôi biết mình sai, nhưng tôi không hề muốn xin lỗi. Bây giờ, tôi mệt mỏi và trống rỗng vô cùng.
Tôi viết tâm sự này khi mọi thứ trong tôi vô cùng hỗn loạn. Tôi thực sự không còn muốn sống chung với người phụ nữ mà tôi từng yêu thương nữa. Cô ấy dường như trở thành một con người khác rồi. Việc cô ấy thuê thám tử theo dõi khiến tôi thấy bị xúc phạm ghê gớm. Cũng may là tôi kịp phát hiện ra, nếu không chẳng biết cô ấy sẽ còn làm những gì nữa. Và không biết thói ghen tuông vô độ, cô ấy sẽ khiến tôi mất mặt thêm bao nhiêu lần với mọi người. Thậm chí, tôi từng nghĩ tới việc li hôn. Vì lâu nay cuộc sống gia đình giống như địa ngục vậy. Chỉ có điều, tôi cũng là người cha, và không bao giờ muốn con tôi sinh ra không có đầy đủ bố mẹ. Tôi cũng lo lắng không biết vợ có chăm sóc con tôi tốt không nữa. Tôi phải làm gì đây?

