Thời son trẻ mình ngu ngốc, để lạc mất nhau thì hà cớ gì không nên duyên khi tuổi già
Lúc chưa yêu, chúng ta đều nghĩ rằng, sau này mình gặp được người ấy, chắc chắn mình sẽ cưới, để cả đời được nắm tay và ngắm nhìn người ấy. Nhưng đã yêu rồi mới nhận ra...có khi cả hai rất yêu nhau nhưng lại chẳng thể nào đến được với nhau, chẳng có lý do nào rõ ràng để giải thích, cứ thế cả hai dần xa nhau. Tình cảm thật khó hiểu, buông thì không đành mà giữ thì không được...
Thế mới nói người từng làm cho mình cười nhiều cũng chính là người khiến mình phải khóc. Khi yêu, ai cũng thích hứa hẹn rồi vẽ ra tương lai của hai đứa tràn ngập hạnh phúc. Để rồi lúc không thành đôi lại chỉ biết luyến tiếc những kỷ niệm xưa. Những kỷ niệm đẹp đến nỗi không nỡ để quên đi.
Chiếc lá rơi bị chúng ta bỏ lại. Thương anh nhiều nên chẳng dám yêu ai (ảnh minh họa)
Vốn dĩ chuyện chia tay là một trong hai đã cạn tình, chẳng có ai còn yêu mà lquyết định buông. Thế nhưng sự thật lại có đấy, yêu nhau sâu đậm nhưng vì gia đình ngăn cấm, vì khoảng cách, vì những mâu thuẫn không kịp thời được bao dung đến dẫn tới việc chia ly. Sau tất cả, chỉ tiếc cho chuyện tình chúng mình. Chưa kịp bắt đầu thì đã vội vàng kết thúc...Có những mối quan hệ biết rõ nó đang xấu đi nhưng lại không cách nào cứu vãn được.
Có những người yêu quá sâu đậm một người, để đến lúc rời xa người đó rồi nhưng cũng chẳng thể yêu thêm một ai nữa: ''Chiếc lá rơi bị chúng ta bỏ lại. Thương anh nhiều nên chẳng dám yêu ai..''
Cứ thế người này tưởng người kia đã có gia đình yên ấm, còn thương nhưng chẳng dám hỏi thăm vì sợ phiền. Họ cô đơn không phải vì họ mà bởi vì cô đơn khi chờ đợi một người họ vẫn còn đang yêu. Thời gian, quả là không đủ dùng. Ngoảnh đầu, nửa kiếp người bỗng chốc đã vụt qua.
Đến một ngày như định mệnh sắp đặt, hai người từng yêu gặp lại mới nhận ra mình và người ấy vẫn còn "có nhau trong lòng''. Chúng ta đều cho rằng chia tay là tốt cho đối phương, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng nếu ở bên nhau thì sẽ tốt cho cả hai người...vậy giờ sửa sai vẫn còn kịp mà đúng không?
Kỷ niệm của chúng ta, thật sự không thể quên được và cũng không thể biến nó thành hiện thực khi còn trẻ, liệu khi góa bụa về già...chúng ta có thể cho nhau cơ hội hay không? Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy mùa đông, không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi góa bụa về già.
Ở cái độ tuổi gần đất xa trời chúng ta mới có thể có cơ hội là của nhau, vậy tội gì mà không thử? Thay vì xa nhau, sao chúng ta không ở bên nhau một cách hạnh phúc nhất. Trên đời này cái gì là của mình nhất định rồi sẽ trở về bên mình, dù cho có muộn màng nhưng ít nhất có vẫn còn hơn không.
Lúc này chỉ cần chúng ta nhìn nhau cười một cái, thế là cả ngày cứ tủm tỉm vì hạnh phúc. Tình yêu có lẽ là thứ đẹp đẽ và tuyệt vời nhất trong cuộc đời, nó chẳng cần biết ở độ tuổi nào cả. Mình đã lỡ bước thời son trẻ, hãy cho nhau cơ hội bên nhau khi tuổi già. Bởi vốn dĩ yêu một người không tính bằng 1 tháng hay 1 năm, mà tình yêu phải tính bằng cả đời này. Từng giây, từng phút bên nhau thật đáng quý. Vì sau này, lỡ như bỏ qua cơ hội này, chúng ta chẳng thể bên nhau nữa...
Nếu cái chết đem lại ý nghĩa cho cuộc sống để biết rằng tháng ngày của ta là hữu hạn. Tan vỡ giúp chúng ta thức tỉnh, để hiểu rằng tình yêu trên đời vốn dĩ rất mong manh. Năm đó mình hẹn ước cưới nhau mùa Hạ nhưng chẳng được thì mình chuyển sang mùa Đông.
Thời son trẻ mình ngu ngốc, để lạc mất nhau thì hà cớ gì không nên duyên khi tuổi già. Dù cho có là bà lão tóc bạc phơ, nếu anh chưa vợ, em chưa chồng...thì em vẫn muốn mình là cô dâu còn anh làm chú rể.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/khong-lay-duoc-nhau-mua-ha-ta-se-lay-mua-dong-khong-lay-duoc-nhau-thoi-tre-ta-se-lay-nhau-khi-goa-bua-ve-gia-i5UR16O6c7xTJ.html