Thanh xuân có những cơn mưa rào của nỗi chênh vênh
Từng nghĩ rằng thanh xuân là quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời người, nhưng để rồi khi thanh xuân tới, chúng ta chợt nhận ra rằng hóa ra nó còn là những khoảng khắc tồi tệ và chênh vênh nhất của cuộc sống.
Dường như sau những quãng tươi đẹp của thanh xuân, luôn tồn tại một nỗi buồn lắng đọng.
Có mấy ai trong những ngày còn ngồi ghế nhà trường cấp ba, tưởng rằng mình đã trưởng thành, nhưng để rồi sau khi bước qua ngưỡng cửa của trường đại học và trường đời, chúng ta chợt nhận ra mình khi đó ngây thơ đến nhường nào.
Người ta nhìn thấy bạn đỗ đạt, nhìn được sự danh giá và hào quang, nhưng có ai thấu được những gánh nặng đang chèn ép lên bờ vai nhỏ bé của bạn không? Khi mà bạn điên đầu với những hóa đơn kinh tế phải tự mình chi trả, hoang mang vô độ trước những con số tuột dốc trên bảng điểm, cố gắng như thế, chăm chỉ vô cùng, cuối cùng đổi lại, chỉ là những sự chênh vênh đến kì lạ.
Những điều đó, có mấy ai nhìn thấy và thấu hiểu được bạn không?
Chưa hết, bên cạnh những khía cạnh vật chất cuộc sống chèn ép bạn, thì trong lòng lại luôn đè nén những nỗi khổ tâm vô bờ bến, những nỗi buồn luôn chờ chực xuất hiện.
Nhớ ngày nào xung quanh luôn là sự dung túng và che chở của gia đình, là những cái lo tận tay, chăm sóc tận miệng, nhưng rồi hiện tại, chúng ta chẳng còn gì, vì họ nghĩ mình lớn rồi, sẽ tự xoay sở được thôi.
Với lại cũng do bản thân chúng ta, biết rằng họ sẽ mãi ở đấy, sẽ luôn xuất hiện nếu chúng ta gọi và khóc lóc để mà được vỗ về và an ủi, bờ môi của mẹ sẽ lại đặt ở trên vầng trán này, lời khuyên của cha sẽ từ tốn vang lên. Nhưng mà tự thấy mình lớn rồi, mình sợ trên những nếp nhăn năm tháng của gia đình, lại phải gánh thêm nỗi lo sầu của bản thân.
Cho nên chúng ta lựa chọn cách tự mình đi tiếp.
Có bao lần những cuộc điện thoại quê nhà gọi tới, mẹ chợt hỏi rằng, bạn bè các con thế nào rồi, sống có ổn hay không. Khi ấy chỉ biết gật đầu dối mẹ, rằng con sống ổn lắm, tụi con vẫn như khi xưa thôi. Nhưng mà sau nụ cười giả vờ ấy, chỉ còn là bóng lưng cô đơn nhỏ bé chiếu lên bốn bức tường trắng của căn phòng trọ chật hẹp.
Quyển sổ tay đem theo bao năm trời, trên những trang giấy trắng đầu tiên, là những dòng kế hoạch sẽ làm ở tương lai và ước mơ cùng hoài bão, tất cả đều bị những nét bút màu đỏ sau năm tháng trải đời gạch chồng lên nhau. Thay vào đó là những thời khóa biểu chạy việc làm, chăm lo cho cuộc sống đơn độc giữa thành phố xô bồ này.
Để rồi chợt thấy người ta thành đạt và có hoài bão, bạn chỉ biết lủi về căn phòng trọ chật hẹp nhiều năm ở phố Sài Gòn, nằm trên chiếc giường nhỏ bé, thầm ghen tị và dằn vặt, ôm đầu với mớ suy nghĩ chèn ép bạn đến nghẹt thở.
Hồi còn bé, cả ngày chỉ biết chơi đùa cùng bầu trời trong xanh, lớn lên một chút thì dành cả ngày trên mạng xã hội cùng bạn bè. Nhưng khi thanh xuân kéo đến, bạn chỉ còn biết bận với nỗi chênh vênh.
Thanh xuân người ta có những mối tình đẹp đẽ và những cái hôn vĩnh cửu, còn thanh xuân của bạn chỉ đọng lại những cuộc tình tan vỡ, để lại là những vết sẹo chằn chịt trong trái tim này, với những kí ức từng nồng nàn đóng đầy bụi ở đáy lòng.
Thanh xuân người ta ấm áp đầy nắng hạ, thanh xuân của bạn ngay cả khi xuân về cũng lạnh như những ngày mùa thu.
Để rồi sau tất cả những điều ấy, khi bước chân dẫm lên con phố cũ năm nào, bạn chợt nhận ra rằng mình dần trưởng thành rồi. Và thanh xuân của bạn, có những cơn mưa rào của nỗi chênh vênh.
Tuổi trẻ với những nốt trầm.
Thanh xuân ai rồi cũng sẽ chênh vênh.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/thanh-xuan-ai-co-chenh-venh-Syxf4WvJy6gdm.html