Từ một chiếc lá nhặt
Phổ thành một bài thơ
Chuyện mình như bắt đầu
Vào một ngày chiều mưa
Như cơn mưa tầm tã
Triễu hạt động lòng ta
Cũng bất chợt ngưng hẳn
Sau chuỗi dài hối hả.

Tôi đã yêu một người
Làm sao tôi biết được
Khi nhìn vào mắt em
Như chìm sâu khoảng lặng
Ngắm nhìn bóng lưng người
Đến khi khuất dạng xa.
Trong muôn vạn con người
Chỉ duy nhất là em
Cho tôi cảm giác ấy
Cảm xúc đã len lỏi
Tận tim tôi lâu rồi
Sợ không kịp nói với
Lòng này tôi bày tỏ
Tình cảm từ tận tim
Chỉ xin em giữ lại
Chút vẹn nguyên ngày đầu.

Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/rung-cam-nw248705.html
