Wayne Rooney uể oải đã biến mất khi bước ra sân trong một trận chiến lớn. Rất nhiều người chợt nhận ra: anh ta vẫn chạy khỏe thế cơ mà? Anh ta vẫn sút xa được đấy chứ? Đó chẳng phải là Rooney của những năm về trước đó sao? Đúng, người ta cần một Rooney như thế đấy.

    Đã từ rất lâu rồi
    Nói vậy chứ không quá xa xôi, chỉ là nó cũng không gần. Suốt mùa giải trước nơi Van Persie bùng nổ, càng về cuối Rooney càng không mấy nổi bật, càng yếu yếu, chậm chậm, lười chạy thế nào đó mỗi khi vào sân. Người ta thực sự tin phong độ của anh đã suy giảm, những kỹ năng tuyệt vời đã thui chột, và tin rằng nếu M.U cần một siêu sao tỏa sáng trong một thời khắc định mệnh thì đó khó mà là Rooney được nữa.
    Tất cả những gì người ta thấy nơi “Quỷ đầu đàn” thời gian gần đây đó là anh càng ngày càng giống một tiền vệ. Rooney phất bóng tốt, giữ khu trung tâm cũng ổn, nhưng số bàn thắng thì ít đi (16 so với 34 mùa trước). Cách chơi bóng của R10 cũng trở nên cầu toàn hơn, ít quyết đoán và đột phá hơn, một hình ảnh phải nói là khác rất nhiều bóng dáng một tiền đạo sút đủ mọi kiểu như thời mới đến M.U, rồi một mũi nhọn kiêm luôn cả “nghề không chiến” sau khi Ronaldo ra đi. Người ta đều nghĩ sự hi sinh đã lấy đi của Rooney cái chất sát thủ toàn năng ban đầu, giờ đây anh không bùng nổ mà chỉ ổn định, không hừng hực mà chỉ đều đều.

    Wayne Rooney: Và người ta chỉ cần anh như thế
    Rooney đã là một biểu tượng của M.U suốt bao năm qua. Ảnh: Internet.

    Về mặt chuyên môn, Rooney mờ nhạt trước Van Persie – một bản hợp đồng khá bất ngờ, nhanh gọn, chưa biết thế nào lúc mới mua, nhưng lại thành công đến mỹ mãn của Sir Alex. Persie dẫn đầu cả danh sách ghi bàn lẫn kiến tạo của M.U, số áo 20 của anh trở thành đặc biệt khi chủ nhân của nó là nhân vật chính, là người hùng trong chức vô địch thứ 20 tại PL của đội chủ sân Old Trafford. Về những con số khô khan hay những hào quang có thực, Rooney đều bị cái bóng của Persie che phủ, một điều khá bất nhẫn cho một công thần đã 10 năm cống hiến và luôn được xem là biểu tượng như anh.
    Thì nay, trong cuộc chạm trán Chelsea, Rooney dù không ghi bàn, không kiến tạo nên bàn thắng, nhưng anh đã cho các Manucian sống lại cảm giác thưởng thức tất cả những gì họ yêu mến nơi anh. Một Rooney đuổi tới đuổi lui để tranh chấp, một Rooney sẵn sàng chạy 50 mét để gây sức ép với thủ môn, một Rooney hở ra là sút xa, thấy khe là dứt điểm. Một vài pha chuyền bóng chưa hoàn hảo, những cú vung chân còn thiếu chút hiểm hóc, nhưng với một người đã ở quá lâu phía sau vách ngăn như Rooney, máu lửa trở lại, đáng gờm trở lại như thế đã là rất tuyệt vời.
    Rooney không phải tất cả, nhưng M.U cần anh
    Nếu theo dõi cách Sir Alex lèo lái M.U đương đầu với Real của Mourinho, ta sẽ thấy mọi tính toán của ông cùng thực lực đội bóng khi thiếu vắng Rooney vẫn là đầy khả quan, hiệu quả. Không thể nói rằng M.U thua là vì Rooney vào sân quá muộn trong trận tứ kết ấy, lý do chính là bởi Nani “rời sân” quá sớm. Sir Alex đã bất chấp sự kêu gọi của một bộ phận cổ động viên để cho Rooney thấy M.U không có anh vẫn là một tập thể đầy bản lĩnh. Mặt khác cũng vì ông không muốn để một cầu thủ đang chông chênh tư tưởng lại trở thành chỗ dựa cho đội bóng ở thời điểm quyết định.
    Rooney tiếp tục vắng mặt suốt mùa hè, M.U chơi chệch choạc. Nhưng khi vào mùa giải, M.U đại thắng Swansea một cách thuyết phục, và một lần nữa người ta hình dung ra viễn cảnh một Quỷ đỏ với Rooney nằm ngoài kế hoạch. Không biết những gì đã xảy ra sau cánh gà, những cuộc nói chuyện, những cuộc đàm phán, nhưng cách Rooney trở lại thì rất đặc biệt với người M.U. Trong trận quyết đấu được xem là tiền đề quan trọng cho cả mùa giải, trận đầu tiên của một huấn luyện viên mới sau 26 năm trên sân nhà, trước đại kình địch cạnh tranh trực tiếp, một trận đấu của quá khứ và tương lai, của lòng kiêu hãnh, Moyes đã xếp Rooney đá chính.
    Người ta chờ mong, nhưng cũng có chút ngạc nhiên về điều này. Và họ phải ngạc nhiên hơn nữa khi thấy Rooney thể hiện mình. Đó không phải một cầu thủ đang xuống phong độ, đó không phải một người mất hết nhiệt huyết và sắp ra đi. Đó là Wayne Rooney, là biểu tượng ở sân Old Trafford. Rooney vẫn vậy, anh không phải thủ lĩnh theo bất cứ nghĩa nào, nhưng khi một cầu thủ đẳng cấp chiến đấu bằng tất cả niềm khao khát, đó luôn là sắc màu rực sáng giữa một sân khấu hàng chục nghìn người. Với Rooney, đó là màu đỏ, đó là hình hài “gã Shrek” mang trái tim Quỷ bên trong.
    M.U cần có một cầu thủ để khi nhắc đến người ta nhớ về những vinh quang, về đủ mọi thăng trầm, về tài năng xuất chúng, về tinh thần cống hiến lâu năm. M.U cần một con người ngùn ngụt khí thế, dám chạy, dám chơi, dám sút, để kéo theo sức chiến đấu của cả 11 người, sức cổ vũ của cả hàng triệu người. Đủ kinh nghiệm, đủ tài năng, đủ cá tính, và đủ tầm ảnh hưởng, lúc này Rooney là người thích hợp nhất.
    Tương lai vẫn luôn là những dấu hỏi, có Chúa mới biết R10 sẽ ở lại mãi như Giggs, Scholes hay rồi vẫn phiêu lưu đến những nơi cho anh những quyền lợi tốt hơn để chơi bóng. Chỉ biết rằng ở Old Trafford, Rooney đang dần trở thành tượng đài, tiến gần các huyền thoại, trở thành một phần quan trọng trong lịch sử, chứ không chỉ là ngôi sao của một trận đấu hay của vài mùa bóng. Người M.U vẫn muốn thấy Rooney như trong trận đấu trước Chelsea thêm nhiều lần nữa, họ yêu thứ bóng đá ấy của anh. Như một thói quen, M.U phải có Rooney để mặc áo số 10, đến lũ trẻ cũng thuộc lòng điều đó. Chờ xem anh đấy, Rooney!



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Hội chợ Tết?
Hội Chợ Tết St Albans Vùng: St Albans. Phone: 0425 741 498
Xem thêm

Hội chợ Tết St Albans 2024



Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ