Quyết định làm mẹ đơn thân của tôi là đúng hay quá ích kỉ với con?
Tôi từng tôn thờ chủ nghĩa độc thân và là một cô gái sợ hôn nhân. Tôi sợ những đau khổ, hệ lụy, nước mắt trong cuộc sống vợ chồng. Tôi sợ cảm giác bị phản bội, sợ "chiến tranh lạnh", sợ hai người sống chung nhà mà còn xa lạ hơn người dưng. Bởi thời tuổi thơ, tôi đã từng sống trong một căn nhà thiếu thốn tình thương như thế.
Bố mẹ tôi không hạnh phúc. Họ sống với nhau nhưng mỗi người có một suy nghĩ riêng, tình nhân riêng. Họ không bao giờ nói chuyện với nhau và cũng chẳng quan tâm đến tôi, đứa con gái mà họ cho rằng sai lầm mới sinh ra. Tôi lớn lên trong sự dằn vặt vì luôn nghĩ rằng tôi là gây ra tội, tôi không nên sinh ra đời.
Trưởng thành, tôi tách khỏi gia đình, sống độc thân trong một căn hộ chung cư. Xung quanh tôi cũng có vài người theo đuổi nhưng tôi không yêu ai cả. Mẹ giục tôi chuyện cưới hỏi, tôi cũng chẳng quan tâm.
Cứ thế, tôi mang thai, sinh con một mình và tự bỏ tiền ra thuê người chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Sau mẹ thúc giục quá, tôi lén mẹ đi "tình một đêm" với vài người khác nhau với mục đích sinh con thôi, không lấy chồng. Khi biết ý định của tôi, mẹ như phát điên lên. Bà gọi điện mắng tôi sa sả rồi bảo tôi tự sinh tự diệt, đừng có vác mặt về nhà để xấu hổ gia đình. Tôi bất chấp hết và bản thân cũng chẳng còn cần đến sự quan tâm của bố mẹ mình từ lâu rồi.
Cứ thế, tôi mang thai, sinh con một mình, làm mẹ đơn thân và tự bỏ tiền ra thuê người chăm sóc. Mẹ tôi chẳng hề đến thăm con gái dù biết tôi đã sinh con lấy một lần. Lắm lúc tôi còn tự hỏi tôi là gì với bố mẹ, tại sao tôi lại không được yêu thương? Nhưng tôi cũng tự bảo mình phải mạnh mẽ để là chỗ dựa cho con gái tôi, đứa trẻ mà tôi yêu nó còn hơn cả sinh mạng.
Con gái tôi càng lớn càng ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh xắn. Con bé ít khi hỏi về ba hay ông bà nội ngoại. Mỗi khi thấy tôi đi làm về mệt, con sẽ xoa vai, vuốt má, kể chuyện ở trường cho tôi nghe. Con càng chững chạc, tôi càng đau lòng. Nhất là mỗi khi dẫn con đi siêu thị, công viên, thấy ai cũng có cha có mẹ, tôi lại thương cho con gái và luôn hỏi mình: "Tôi tự sinh con một mình là đúng hay sai?".
Tôi lặng người đi, không hề nghĩ con gái lại bị tổn thương nhiều đến thế. (Ảnh minh họa)
Mấy hôm trước, con gái tôi kể cho tôi nghe về "cái hố thần kì". Con bé kể cô giáo ở trường bảo về nhà đào một cái hố thần kì và mỗi ngày đặt một điều ước vào đấy, điều ước sẽ thành sự thật. Con bi bô kể nhưng tôi cũng không để ý lắm vì nghĩ con nói đùa thôi.
Cho đến khi cô giáo chủ nhiệm gọi điện, nói rằng con tôi bắt đầu có chiều hướng suy nghĩ và hành động tiêu cực. Con không hề biết bố hay ông bà là ai nên dễ nổi nóng, đánh, cắn bạn khi bạn trêu chọc. Vì thế, cô mới nghĩ ra "cái hố thần kì" và kêu tôi thử đọc xem con ước điều gì? Tôi lặng người đi, không hề nghĩ con gái lại bị tổn thương nhiều đến thế.
Đêm đó, tôi ra sau vườn, moi đất và lấy lên mấy cái lọ thủy tinh nhỏ xíu. Trong mỗi lọ là một mảnh giấy nhỏ ghi điều ước của con gái tôi. Đọc mảnh giấy nào, tôi tái tê tới đó. Con tôi ước được gặp bố, ước được bố đưa đi chơi và ước được ông bà ngoại cho quà bánh.
Tôi không thể cho con một ông bố nhưng còn điều ước liên quan đến bố mẹ tôi, tôi có thể làm được. Chỉ là tôi hận bố mẹ tôi quá, họ bạc tình bạc nghĩa quá nên tôi không muốn đưa con gái về quê thăm họ nữa. Tôi mệt mỏi và không biết phải quyết định như thế nào? Liệu tôi quyết định làm mẹ đơn thân là đúng hay quá ích kỉ với con. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Article sourced from AFAMILY.
Original source can be found here: http://afamily.vn/thay-con-gai-ngay-nao-cung-ra-cai-ho-than-ki-chon-chon-lap-lap-thu-gi-do-toi-len-moi-len-xem-roi-chet-lang-nguoi-truoc-nhung-dong-chu-nghech-ngoac-cua-con-20191228143802196.chn