Tết được nghỉ nhiều nhưng phận làm dâu con như chị giống như không có Tết, Tết còn mệt hơn ngày thường.
Sáng mùng 1 Tết, dù đã ra ở riêng và dự tính ngủ đến tận trưa sau đêm giao thừa thức khuya mệt mỏi, thế nhưng mới 6 giờ sáng, chồng đã thúc dậy. Chị còn ngái ngủ không kịp đã vội dậy đánh răng vội vàng và lau qua cái mặt vì lý do phải chuẩn bị cho con cái ăn mặc sạch sẽ để đi chúc Tết họ hàng.
Và việc đầu tiên là phải vào nhà nội. Ông bà nội hay dậy sớm và đã hẹn cháu nội vào xông nhà, thế nên ngay sáng sớm cháu phải vào và chúc Tết. Vừa vào tới nhà nội, ông bà đã ngồi chuẩn bị bánh kẹo đồ ăn từ bao giờ. Ông còn nói lo cháu không đến sớm sẽ có người khác xông đất. Đến nơi, chị đã phải lao vào rửa cả mâm bát đĩa tối giao thừa bạn bè của em chồng nhậu nhẹt. Thế là chưa kịp ăn sáng đã có việc làm ngay.
Sau nhà nội là nhà ngoại. Hai vợ chồng đến chúc ông bà với tư tưởng thoải mái hơn vì dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ chị. Chị mang tâm thế hết sức vui vẻ, đến ăn uống mừng tuổi các cháu và bố mẹ xong xuôi là bắt đầu một chặng đường chúc Tết mệt nhọc.

Sau nhà nội là nhà ngoại. Hai vợ chồng đến chúc ông bà với tư tưởng thoải mái hơn vì dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ chị. (ảnh minh họa)
Là dâu trưởng nên nhiệm vụ chúc Tết họ hàng là không thể tránh khỏi. Chị phải đi khắp nơi, từ xa đến gần và đèo thêm đứa con đi tới nhà các cụ. Có người bảo làm dâu trưởng khổ trăm bề, bây giờ thì chị đã hiểu. Mà nhất định chị phải đi trong ngày mùng 1. Vì mùng 2 hóa vàng, không đi sớm lại lo hết Tết. Thế là ròng rã cả ngày mùng 1 chị chỉ bạc mặt ra đường mà chúc tụng. Mỗi nhà ngồi nửa tiếng cũng hết ngày, mệt mỏi, buồn ngủ mà mãi không hết họ. Họ nhà chồng đã đông thì chớ, đường lại còn xa xôi nên đi lại khó khăn vất vả.
Đã thế, tiền mừng tuổi lại mất khá nhiều. Không phải chị kể lể hay tín toán khó chịu nhưng đúng là số tiền mừng tuổi đã lên tới vài triệu. Hai vợ chồng không giàu có gì, kinh tế khó khăn, còn phải đi vay mấy triệu mừng tuổi, vậy mà bây giờ đã gần hết. Chỉ lo cứ tình hình này thì chỉ mấy bữa nữa, gặp gỡ trẻ con mừng tuổi là hết.
Thật ra cả năm mới có một lần nên làm sao cho cái Tết sung túc, đầy đủ. Thế nhưng hết Tết lại mang theo nỗi lo nữa, lo tiền trả nợ, lo tiền tiêu ra Giêng. Ra Giêng còn lắm thủ tục hơn nhiều kể sao cho hết.
Về tới nhà thì trời đã tối. Chị mệt phờ người, bạc mặt ra vì chặng đường mệt mỏi. Tết được nghỉ nhiều nhưng phận làm dâu con như chị giống như không có Tết, vì Tết còn mệt hơn ngày thường. Chị tính, sang năm khéo phải trốn, giảm bớt tiền mừng tuổi và thủ tục Tết nhất đi, chứ không thế này chắc chị chết, không còn sức mà vui chơi, Tết với chả nhất.

