Ông trời đã an bài tôi cho một chàng trai khác
Có những đoạn đường của tuổi trẻ thật tươi đẹp, thật sảng khoái, thật điên rồ. Và dù nó tốt đẹp, náo nhiệt hay nhiều tổn thương như thế nào thì hôm nay đó đều là những câu chuyện kí ức đẹp đẽ.
Tuổi mười tám của tôi nhờ có cậu ấy mà trở lên thật đặc biệt.
Lần đầu tôi gặp cậu ấy khi tôi chỉ là môt cô bé học cấp hai. Tôi và cậu là bạn cùng lớp và tôi chả có kí ức đặc biệt gì về cậu trong hai năm đầu. Tới năm lớp tám, tôi và cậu là bạn cùng bàn. Tình bạn của chúng tôi nâng cấp hơn một chút. Biết nhau là đứa nào. Vậy thôi. Cậu là cậu bạn cùng bàn hài hước, hay trọc nghẹo làm tôi tức điên lên, giỏi môn Tiếng Anh và viết chữ đẹp hơn tôi. Chúng tôi ngồi cạnh nhau nửa học kỳ rồi tách chỗ, cũng không còn thân thiết như lúc trước nữa. Tôi sau đó cũng chả để ý gì tới điều đó.
Lên cấp ba, tôi học ở một trường gần nhà, sau cuộc thi phân lớp chả hiểu sao tôi và cậu chung lớp với nhau. Vẫn là bạn, kiểu bạn xã giao, không hơn. Tôi vẫn chả buồn để ý đến cậu, cậu cũng vậy, chúng tôi ngồi xa nhau cả dãy bàn. Chỉ là lần đầu tập trung lớp, nhìn thấy nhau ồ lên một tiếng “Mày cũng học lớp này à”. Tôi và cậu chưa bao giờ thân cả.
Cấp ba là khoảng thời gian vui vẻ của tôi, nơi tôi gặp nhiều bạn mới, được là chính mình và có những trải nghiệm thật đẹp, đúng kiểu “học hết sức, xõa hết mình”. Tôi tham gia kỳ thi học sinh giỏi thành phố, cũng có thể tham gia đội văn nghệ lớp và thậm chí vài tháng sau, sẵn sàng tham gia đá bóng, đẩy gậy trong hội thao của trường. Thật là một đoạn đường đẹp đẽ và náo nhiệt với một cô gái như tôi. Tôi kết bạn nhiều hơn và có một cô bạn thật thân. Một cô gái thật sự đem lại cho tôi rất nhiều ý nghĩa. Đoạn thời gian vui vẻ ấy bỗng có thêm cậu, người khiến cho bức tranh tuổi trẻ của tôi được vẽ thêm mảng màu mới.
Tôi phát hiện ra mình thích cậu. Chỉ là thích vậy thôi, thậm chí tới giờ tôi cũng chả biết tôi thích cậu từ khi nào và thích cậu vì điều gì. Có khi vì cậu cao ráo, ưa nhìn và sạch sẽ cũng nên. Những cô gái tuổi mười tám mơ mộng thường thích những chàng trai như vậy mà. Thích nhìn cậu chơi bóng bàn, thích nhìn cậu chơi game với đám bạn thân, vui vẻ mỗi khi thấy cậu mỉm cười. Tôi thật sự để ý đến cậu. Tôi tìm kiếm cơ hội được ở chung không gian và nói chuyện với cậu. Tôi đồng ý giúp cậu xin phép cô giáo cho cậu vào lớp học thêm khối C khi lớp đã đông. Tôi chả ngại ngần mà giúp cậu vẽ bản đồ địa lý. Sau này trưởng thành hơn tôi mới giải thích được hóa ra là khi thích một người, chúng ta sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ họ, chúng ta làm mọi thứ vô điều kiện để có được sự chú ý.
Tôi thích cậu nhưng luôn kìm nén và tự mình phủ nhận cảm xúc của bản thân. Mãi cho tới khi bản thân tôi không thể tự phủ nhận được nữa, tôi biết tôi đã tự mình bước vào một căn phòng đẹp đẽ và khó lòng bước chân ra được. Tôi không biết mình nên làm gì nữa, tôi phải tham gia trò chơi nói thật với chính mình: uống một ly hay mạo hiểm. Uống một ly sẽ qua lượt, tôi chỉ cần im lặng và mỉm cười, không cần làm gì cả, nhưng đổi lại trong lòng tôi sẽ chẳng thể an yên. Tôi chọn mạo hiểm – 50/50, với tính cách khi đó tôi cũng không ngạc nhiên về lựa chọn của bản thân.
Tôi chấp nhận hoặc có cậu hoặc sẽ mất đi thứ “tình bạn xã giao” ít ỏi với cậu. Tôi nhắn tin cho cậu, một tin nhắn ngắn gọn thì phải. Lâu quá rồi tôi cũng chả nhớ mình đã viết gì nữa. Cậu im lặng. Đó không phải là một phản ứng mà một cô gái như tôi mong muốn; hoặc có, hoặc không là đủ. Vài ngày sau, tôi quyết định hỏi lại cậu. Đúng là tuổi trẻ thật cố chấp và không chấp nhận đươc lời từ chối bằng im lặng, sau đó cậu đã nhắn lại: cậu và tớ không hợp. Tôi bị từ chối. Tôi không còn nhớ phản ứng chi tiết khi đó ra sao nữa. Là mình không đủ xinh đẹp, không đủ giỏi giang hay gì nhỉ? Còn nhỏ mà, luôn nghĩ mọi lý do là từ mình.
Tôi đã cho phép bản thân buồn một ngày, không hơn. Tôi trước đó là một cô gái như thế nào, thì sau ngày hôm đó vẫn sẽ như vậy: học hành cuối cấp, bạn bè… Đúng, tôi đã trốn tránh cảm sự trống rỗng của chính mình như vậy đó. Có chút tổn thương “to đùng” chứ, người đầu tiên tôi thích cơ mà. Cô bạn thân bận rộn an ủi, bảo tôi chửi cậu ta đi nếu muốn hay khóc lóc gì đó cũng được. Ừ, thì tôi đã khóc, 1 lần duy nhất cho đoạn rung động đầu tiên của mình. Tôi cho phép mình buồn, tiếc nuối và vẫn coi cậu là bạn. Tỉnh bơ và coi như không có chuyện gì xảy ra để mối quan hệ giữa chúng tôi được tự nhiên. Rồi sự bận rộn của kỳ thi đại học cuốn lấy tôi, tôi cũng không có đủ thời gian để buồn nữa.
Hôm nay, trời mưa và có chút se lạnh, đột nhiên tôi nhớ tới cậu. Có lẽ trải qua nhiều chuyện tôi phát hiện ra lần đầu tiên rung động của mình lại đẹp đến vậy: tôi không tính toán, tôi bất chấp, tôi làm điều tôi muốn làm... Chúng tôi vẫn là bạn, vẫn gặp nhau trong những lần họp lớp, vẫn hỏi thăm nhau; sau này cậu cũng có cười bảo: cậu vẫn không hiểu được tại sao khi đó tôi lại thích cậu ấy, tôi và cậu đâu có thân thiết, cậu bảo tôi sai thời điểm vì khi đó cậu đã có cô gái mình thích. Tôi chỉ mỉm cười thôi, mỉm cười vì tuổi trẻ của tôi đã trôi qua thật đẹp, trái tim tôi cũng từng biết rung động, biết thích một người, bất chấp mà đối diện với lòng mình.
Tôi của hiện tại vẫn độc thân nhưng tôi tin ở phía trước, ông trời đã an bài tôi cho một chàng trai khác, chàng trai thích tôi vô điều kiện, cậu ấy đang ở đâu đó đợi tôi rồi...
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tuoi-tre-nho-co-cau-ma-tuoi-dep-hon-nw226648.html