Nửa đêm về nhà thấy mẹ đang dỗ cháu khóc còn vợ ngủ ngon lành, nhưng câu nói của em mới khiến tôi tím mặt
Tôi tốt nghiệp trường đại học hàng đầu, nhưng với hoàn cảnh gia đình nghèo, không mối quan hệ, ra trường chật vật mãi tôi mới xin được vào một công ty thiết bị y tế. Rồi không hiểu cơ duyên thế nào tôi lại lọt vào mắt xanh của Ngân - cháu gái của Tổng giám đốc, vào phòng tôi thực tập.
Sau 4 tháng Ngân thực tập, chúng tôi yêu nhau. Tôi được sếp quý ra mặt, tạo điều kiện cho lên trưởng nhóm kinh doanh. Sau một năm yêu Ngân, tôi được xem như người nhà của sếp. Bác đưa tôi vào vị trí trưởng phòng kinh doanh. Tôi thầm biết ơn nên luôn nỗ lực hết mình với công việc.
Chỉ có điều, Ngân là tiểu thư nhà giàu, quà tặng phải xịn, đồ ăn phải ngon và ăn tại nhà hàng nổi tiếng. Lúc đầu cô ấy còn chịu cùng tôi lê la phố phường, về sau nếu không hẹn chỗ sang chảnh là cô ấy khó chịu ngay.
Chúng tôi cứ cãi vã giận hờn mãi cũng không bỏ được nhau nên vẫn kết hôn. Bạn bè ngưỡng mộ, thực ra có người nói đểu tôi là "chuột sa chĩnh gạo" nên tôi càng gồng mình lên cố gắng kiếm tiền để chứng minh bản thân.
Tôi phải cố gắng gồng mình để chiều chuộng cô người yêu giàu có. (Ảnh minh họa)
Những mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện khi Ngân sinh con. Tôi nhớ mãi hôm ấy, mẹ tôi tất tưởi từ quê lên, cuống quýt xách mấy con gà đến trước cổng bệnh viện thì nhận được cái nhìn dè bỉu từ họ hàng bên ngoại.
Vào phòng thăm cháu, mẹ tôi vội vàng rửa tay sát trùng nhưng biết chuyện mẹ tôi xách theo gà, Ngân còn trách móc: "Mẹ ơi, ở thành phố không ai mua gà sống về ăn đâu, làm gì có chỗ mà làm. Mẹ mang đến đây lại dịch bệnh thì khổ con khổ cháu". Tôi nhìn mẹ cười gượng mà thấy lòng mình tê tái.
Về đến nhà, mẹ tôi chăm cháu kiểu gì Ngân cũng không hài lòng. Cô ấy thích nằm phòng máy lạnh, ăn mặc phong phanh, thả con ở phòng bên trong cũi một mình. Mẹ tôi nhắc nhở thì cô gắt gỏng chê bà nhà quê. Tôi nói câu nào cô ấy cũng giận dỗi rồi làm mình làm mẩy.
Đêm ấy, tôi đi công tác về lúc hơn 12h, đẩy cửa vào thì thấy mẹ cố dỗ đứa cháu bú bình mà con tôi khóc ngằn ngặt nên vội vàng hỏi vợ tôi đâu. Mẹ tôi ái ngại chỉ vào trong phòng. Tôi nhìn vào thấy vợ nằm ngủ ngon lành.
Mai mẹ về là được đúng không? (Ảnh minh họa)
Bực mình, tôi nhắc vợ: "Con em hay con ai đấy, cho con bú là việc của mẹ chứ không phải việc của bà. Dậy chăm con đi. Sữa ngoài biết thật giả thế nào mà cho con nó uống chứ".
Đáp lại tôi, Ngân vênh mặt lên: "Chuyện ở cữ đã mệt mỏi lắm rồi. Anh đi biền biệt thì không phải can thiệp nhiều như thế. Nhà này không thiếu tiền, sữa ngoại xách về hàng đống việc gì phải cho bú cho xấu ngực đi. Cái kiểu nhà quê mới chăm chăm nuôi con bằng sữa mẹ. Bà không chăm được thì tìm người giúp việc".
Tôi to tiếng thì Ngân òa lên khóc và chửi rủa ầm ĩ khiến mẹ tôi phải van xin hai vợ chồng. Bà bảo bà về để chúng tôi tự bảo nhau mà sống. Bà tự thấy mình không bằng một bà giúp việc trong mắt vợ tôi, vậy nên bà cũng không cần ở đây nữa.
Đưa mẹ về quê mà lòng tôi nặng trĩu. Mọi người ơi, tôi không cảm thấy chút hạnh phúc nào khi sống cùng cô ấy. Cô ấy quá cứng đầu, ăn nói hỗn hào với mẹ tôi, thậm chí không có chút tôn trọng tối thiểu. Tôi muốn ly hôn nhưng lại thương đứa con còn bé bỏng. Tôi phải làm sao cho Ngân thay đổi đây?
Article sourced from AFAMILY.
Original source can be found here: http://afamily.vn/nua-dem-di-cong-tac-ve-nhin-thay-me-dang-do-chau-khoc-ngan-ngat-toi-nhac-vo-thi-co-ay-vung-vang-bao-ba-khong-cham-duoc-thi-thue-giup-viec-khien-toi-sung-so-20181221140125478.chn