Những ngày chênh vênh
Một ngày thứ 7,
Mình và cô bạn chơi với nhau gần 10 năm sắp xếp mãi mới có buổi gặp mặt nói chuyện mặc dù chỉ cách nhau hơn 3 cây số. Bọn mình hẹn gặp ở một quán cafe khá rộng trên đường Nguyễn An Ninh, trời từ sáng đã mưa rả rích và lạnh. Mình phải cố gắng lắm mới vùng khỏi chăn và ra khỏi giường để đi tới điểm hẹn, trời vẫn mưa âm ỉ như đêm qua.
Một buổi gặp mặt khá suôn sẻ và ý nghĩa với mình, và mình của 7-8 năm trước chẳng thể ngờ được ngày hôm nay, rằng cô bạn mình giỏi tới như nào! Bằng tất cả những gì hiểu và biết về bạn mình, mình ngưỡng mộ và tự hào về nhỏ thật nhiều. Nhỏ quá đỗi là phi thường và cố gắng, và điều ấy khiến mình chợt khựng lại vì nhận ra mình còn cách xa quá. Khi bạn đã chạy được hàng chục cây số thì mình mới mon men và chậm chạp chạy được đôi ba cây, và cứ để thời gian trôi qua lững lờ như thể mình là chúa tể của sự giàu có. Mình nghe và cảm thấy thế giới này đã lướt qua nhanh thế nào trong khi mình thì chậm rãi, mọi người đã làm được nhiều ra sao khi mình vẫn đắm chìm trong những điều nhỏ nhoi làm được, mình đã từng nhàn tản và hoài phí thời gian thế nào....

Mình ước rằng mình đã làm được nhiều hơn thế, mình khao khát biết bao về những điều giống như nhỏ. Khi nhìn thấy những điều ấy, mình thấy mình chật vật vô cùng. Mình nói nửa đùa nửa thật rằng: "Đã lâu rồi tôi không cảm thấy áp lực đồng trang lứa, mà nghe bà nói xong thì...." Mình hiểu rõ nhất mình đã ngưỡng mộ nhỏ thế nào, cảm phục ra sao và khát khao được trở thành giống vậy như nào. Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.
Khoảng thời gian này mình cũng cố gắng hơn nhiều, làm thử những thứ trước kia chưa từng, nhưng thế thôi thì vẫn chưa đủ, mình vẫn cảm thấy chưa là gì cả. Rồi thì mình cũng bắt đầu viết ra những dự định, những mục tiêu, làm thế nào để đạt được nhiều điều như vậy. Tại sao một người có thể phát triển tới như thế, sao lại giỏi như vậy, mình trầm trồ dữ dội và thấy buồn lắm lắm. Vì mình... mới chỉ chập chững bắt đầu. Rồi thì mình cũng chậc lưỡi tự an ủi rằng, không sao đâu, cố gắng trong thời gian tới là được, rồi thì cũng có ngày mình được như thế, mình tin là vậy. Muốn đuổi theo bước chân của người bạn lâu năm, muốn vạch ra con đường cho bản thân trong quá khứ lẫn hiện tại, mình muốn nhiều thật nhiều, nhưng làm chưa được bao nhiêu. Mình cứ ngẩn ngơ mãi đấy, và rồi điều ấy khiến mình như muốn bất chấp tất cả để đạt được mục tiêu bằng mọi giá. Mình cảm thấy bất cứ muộn phiền gì về sự cô độc cũng trở nên nhỏ nhoi và chẳng đáng nghĩ tới, mình khao khát và hiếu chiến. Mình muốn, rất muốn, làm được nhiều hơn bây giờ.
Mình biết mình cần phải làm gì.
Sau buổi cafe, thứ mình nhận được đã nhiều hơn một buổi nói chuyện tán gẫu.
Mình từ quán về trọ và giặt nốt đống quần áo từ ngày hôm trước,
Mình bật podcast để nghe về ngôn ngữ mình đang học,
Và mình đọc một câu chuyện khiến mình buồn ghê gớm
Sự mất mát không thể vãn hồi là người còn người mất,
Và mình chợt nhận ra chỉ thở thôi cũng đã quý giá thế nào, sự sống của mình tuyệt vời ra sao,
Mình cảm thấy buồn khi cuộc đời cứ chảy trôi rồi thình lình đổ ập xuống những cơn mưa rào màu đỏ
Để rồi những thứ đáng quý trên đời cứ tuột khỏi tay và trôi đi mãi...
Mình chẳng thế nào quay lại.

Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nhung-ngay-chenh-venh-nw248375.html
