Một bộ phận người Madrid coi việc Mourinho ra đi như “đẩy được một cục nợ”, họ vui mừng khi đội bóng được trao vào tay một người hòa nhã hơn. Dù vẫn có những người ghi nhận Mou, nhưng rõ ràng cái cách người ta nhìn ông rời khỏi Real chẳng hề vinh quang và mang nhiều dè bỉu.Nếu không phải Mourinho…
    Nguồn gốc sự tan vỡ không đến từ chuyên môn, mà đến từ sự lục đục trong tâm tưởng, đặc biệt nơi một người được Madridista coi là Thánh như Casillas, có lẽ nó nằm ngoài tầm khống chế của một huấn luyện viên phiêu bạt làm việc ăn tiền như Mou. Ngày hôm nay, người ta có thể nói “Không Mourinho, không sao cả”, nhưng thật vậy không?
    Nếu họ nhớ về Real trước khi Mou đến, họ sẽ thấy cái “không sao cả” đó chỉ là cảm giác an toàn, hài lòng về hình tượng, về tâm lý, còn về sức mạnh của đội bóng bây giờ, chẳng qua cũng là thừa hưởng từ những gì Mou đã vun vén mà thôi. Dù Carlo Ancelotti cũng rất đẳng cấp và đáng tin cậy, nhưng ít ra ông đã tiếp quản một Real đáng gờm hơn hẳn so với đội bóng mà Mou về nhận.

    Người Real với Mourinho: Không yêu đừng nói lời cay đắng

    Mou không thành công rực rỡ nhưng cũng đã có những dấu ấn đáng trân trọng tại Real


    Nếu không phải Mou, ai giúp Real hạ bệ Barca sau nhiều năm núp bóng ở Siêu kinh điển và La Liga? Ai giúp Real liên tục vào sâu tại Champions League như một ứng cử viên vô địch thực thụ sau những mùa chỉ được vẻ lấp lánh mà chẳng có căn cơ? Chấp nhận bết bát, thua thảm ở mùa đầu để dần tiến bộ và gây dựng hệ thống càng ngày càng hoàn thiện từ mùa thứ hai, chỉ có một người “dày mặt”, lạnh lùng như Mou mới làm được.
    Nơi đây, ông biến Ozil, Di Maria, Benzema, Varane… thành những siêu sao hàng đầu, nơi đó ông gắn kết những ngôi sao rời rạc thành một bộ khung đầy tính ổn định – điều rất nhiều người đã thất bại. 
    Giấc mơ Decima còn dang dở, nhưng cái cách Real dừng bước làm người ta nuối tiếc nhiều hơn là thất vọng. Khi xung quanh là những Barca, Bayern, Chelsea, Dortmund, MU,vv… thì Kền kền trắng vẫn chứng tỏ được tầm vóc của mình, hình thành được lối đá nhuần nhuyễn xoay quanh hạt nhân là Ronaldo, khiến không có đối thủ nào không ngán ngại.
    Mou phá hoại Real ư? Vô địch Liga và vào sâu Champions League một cách thuyết phục, BLĐ  Real đã tốn bao năm tìm kiếm, “rước kiệu” đưa Mourinho về chỉ vì thèm khát sự “phá hoại” đó. Chắc hẳn Chủ tịch Perez hay bất cứ cổ động viên giàu trí tưởng tượng nhất nào cũng không hy vọng Mourinho sẽ dạy Real đá tikitaka hoặc chơi lãng mạn, hoa mỹ, vì ông đã từng làm thế bao giờ đâu? Nhưng rồi Real vẫn vô địch với kỷ lục về điểm số và bàn thắng, và rồi họ lại tiếp tục đòi hỏi…
    Bernabeu và lòng tham danh vọng
    Mou đã cư xử chuyên nghiệp như bao lần khác, chẳng mấy khi ta nghe ông than vãn, chỉ trích câu lạc bộ cũ. Có câu “Không yêu đừng nói lời cay đắng”, và Mourinho thì đúng là rất khó yêu, đặc biệt với những người, với thứ không khí hoàng gia trịch thượng, quý tộc, hào hoa bề ngoài ở thành Madrid. Ở Bernabeu, người ta chỉ xem Mou như người qua đường, trong khi ông đã suy nghĩ tới bạc đầu, đã quỳ gối, thậm chí đã khóc trước mỗi thời khắc sinh tử cùng câu lạc bộ.
    Người ta coi việc Real mất thăng bằng ở Liga (hoàn toàn do hụt hơi quá sớm bởi hậu trường bị làm loạn), và việc thua ở bán kết Champions League (sau một trận lượt về quả cảm) là thất bại, nhục nhã. Nếu vậy thì ở Nou Camp, Tito Vilanova đã bị thẳng tay sa thải với việc thua liên tiếp cả đội hình chính lẫn dự bị của Real tại Siêu kinh điển, và bị vùi dập kỷ lục 0-7 trước Bayern rồi. Với người Barca, Vilanova vẫn có những dấu ấn, vẫn là huấn luyện viên đáng kính, thì chẳng có lý do gì sau những chiến tích đã đạt được, Mou lại bị nhìn như một kẻ tội đồ.
    Real, nơi ấy khó có tình yêu, dù nơi ấy có túi tiền không đáy để tạo ra những tượng đài bóng loãng thỏa mãn niềm kiêu hãnh, sự tự hào của người Bernabeu. Những Iker Casillas chỉ là vô cùng thiểu số, nhưng anh cũng chỉ ra sức bảo vệ những giá trị mà bản thân tôn thờ, phớt lờ lợi ích chung của toàn đội. Chẳng còn gì phải chê trách Mou khi sự cực đoan, thô bạo ban đầu dần biến mất, thay vào đó là lối chơi hiệu quả, ấn tượng, tới mức sau mùa 2011-2012, nhiều người đã nhìn nhận Real như ứng cử viên lớn nhất của những danh hiệu trong mùa kế tiếp.
    Nơi đâu cầu thủ quan trọng hơn huấn luyện viên, nơi đó không có thành công bền vững. Real hiện tại không thể như M.U, Arsenal với những huyền thoại trên ghế huấn luyện trải dài lịch sử, trải đủ thăng trầm. Thời thế đã buộc Giáo sư Wenger phải “tay trắng nuôi quân” bao năm ròng. Thời thế cũng đã buộc Sir Alex biến một M.U đẹp đẽ bật ban thành một M.U có lúc vô địch nhờ hàng phòng ngự, và là chuyên gia ghi bàn phút cuối. Có lúc Sir Alex cũng bị nghi ngờ, bị giục về hưu, nhưng ở Old Trafford ông là người không thể đụng đến.
    Thừa tiền, muốn vinh quang chớp nhoáng, vừa cố giữ một thể diện quá lớn lao, phù phiếm, đó là Real. Ngày nay họ có khác gì những đội bóng dùng tiền mua thành công, những lò xay huấn luyện viên đương đại? Nó không có gì xấu, nhưng cũng chẳng có gì quá cao quý, vĩ đại để phải mù quáng tôn thờ. Những “dải ngân hà” đậm chất giải trí cùng các chiến lược gia mà Perez đưa về có thể làm đẹp lòng rất nhiều người hâm mộ, kể cả trung lập, nhưng Real thực chất vẫn chỉ đang sống bằng truyền thống, bằng vàng son quá khứ, bằng sức hút từ thương hiệu và sự phồn hoa của một thế lực bóng đá lâu đời.
    Mou đã đi, nhiều người đã mừng, dù sao ông cũng không giống mẫu ở mãi một nơi bằng tình yêu bất tử. Giờ đây, Mourinho không nói nhiều về Real, vẫn dành cho đội bóng cũ sự tôn trọng nhất định, dù chỉ là xã giao đi nữa, thì mong rằng người Real cũng bớt dành những lời cay đắng cho ông khi tình yêu không còn tồn tại. Còn nếu không được thế, nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với người “sao cũng được” như Mou.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Siêu thị?
Big Sam Market Vùng: Niddrie. Phone: 9366 2237
Xem thêm

chuyên bán các loại thực phẩm tươi ngon như trái cây, thịt, cá,...



Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ