
Chấp nhận ế vì tình cũ (ảnh minh họa)
Nó chấp nhận cô đơn, chấp nhận không yêu ai và bị người ta gọi là gái ế.
Sáng thứ 7…
7h10: Chuông điện thoại kêu inh ỏi. Nó tỉnh dậy với tay tắt vội rồi lại úp mặt xuống, cố sống cố chết ngủ thêm mấy phút. Giật mình nó nhớ ra, sáng nay mình có cái hẹn đi chụp ảnh hoa bách nhật với con bạn thân. Nó vội vội vàng vàng dậy đánh vội cái răng cho nhanh, lau qua cái mặt cho sạch, phấn phấn son son một tí rồi xuống dắt xe phi như bay tới chỗ hẹn.
Chậm 20 phút mà con bạn nó quát ầm lên. Nhìn đồng hồ đã 8h50.
9h00: hai đứa rủ nhau lên bờ hồ ngồi chém gió tới tận trưa. Đứa nào cũng thi nhau nói, chém đủ chuyện trên trời dưới đất. Nào là chuyện có anh nào thích nó, nào là chuyện nó ưng anh nào mà anh ta chẳng ưng lại. Rồi nó còn rơm rớm cả nước mắt khi nhắc tới tên người yêu cũ một thời. Xem ra nó còn nặng tình. Con bạn nó thì ngán ngẩm bởi lần nào gặp nó cũng cho tráng miệng với cái tên người yêu cũ ấy. Nghìn lần vẫn như nghìn lần vậy.
11h30: Hai đứa rủ nhau đi xem phim. Người ta xem phim tối thì lãng mạn, thích thú, mát mẻ hơn. Đằng này trời nắng chang chang, 2 nàng dắt tay nhau vào rạp. Người xem thì đông đấy vì là cuối tuần, nhưng nhìn độ thân mật của hai nàng, thời nay, người ta dễ nghĩ đó là một cặp les. Nhưng nó mặc kệ.

Nhiều khi nó thấy sợ đàn ông nên nó chịu... ế (ảnh minh họa)
13h30: Sau khi bộ phim kết thúc, nó định chia tay cô bạn gái, nhưng lại có chút luyến tiếc vì lâu ngày mới có thời gian rảnh dành cho nhau. Và lâu rồi nó mới có ngày thứ 7 đáng nhớ tới thế. Ối, giờ thì nó giật mình nhớ ra là đã quên mất “chiến dịch hoa bách nhật”. Đúng là nó già rồi, gần 30 tuổi rồi nên nó quên. Thế mà cô bạn nó cũng không nhớ. Nó định nổi cáu nhưng cô bạn vội phóng xe đi: “Thì giờ đi chụp, còn sớm mà”. Một hành trình dài cho đến hết ngày thứ 7 và thành quả là có khá nhiều kiểu ảnh đẹp.
Ngày chủ nhật:
10h sáng: Nhìn đồng hồ đã 10 giờ, mặt trời rọi vào mắt nhưng nó chẳng thèm dậy. Lâu lắm nó mới được giấc ngủ ngon như thế, nó lại thiếp đi.
11h: Đứa bạn thân lại gọi điện rủ đi chơi vì mùa thu mát mẻ quá. Nó ngập ngừng rồi từ chối vì quá mệt sau một ngày thứ 7 lượn lờ khắp phố. Nó nằm nghĩ mông lung và bật dậy, ăn uống xong xuôi. Bữa trưa hay bữa sáng nó cũng không biết nữa.
14h: Nó một mình đi dạo thong dong trên phố. Mùa thu Hà Nội thật dễ chịu, chưa bao giờ nó có cảm giác nhẹ nhõm đến thế. Nó thích khoảnh khắc được một mình cưỡi xe, ngắm gió, ngắm cây vi vu thế này! Nó đi qua tất cả những nơi nó và người cũ từng qua vì nhớ. Không ai hiểu được nó, ai cũng nhìn nó, lạ lẫm và có phần khó chịu khi nó cố tình vượt cả đèn đỏ.
15h30: Nó tạt vào quán cà phê ven hồ và gọi thuốc. Lần đầu tiên nó hút thuốc, nó muốn thử cảm giác của một đứa con gái ăn chơi, bất cần, trông… phũ. Nó mặc kệ người ta nhìn. Ngày trước người yêu nó cũng từng mắng nó khi nó làm thế. Cá tính của nó khiến người yêu nó khó chịu, không thích, không hợp rồi chia tay. Nó bỏ hút thuốc cũng không níu kéo được. Nhưng nó bỏ hẳn. Và giờ thì nó thấy, chẳng để làm gì vì anh ta cũng đã có người mới. Nó cứ ngồi nhâm nhi tách cà phê như một gã đàn ông, chẳng buồn nghe một cuộc điện thoại tán tỉnh của anh chàng nào đó đang rủ nó đi chơi cuối tuần.
17h: Nó lại một mình trên phố, trở về nhà. Đoạn đường về nhà nó sao xa thế. Nó thấy lạnh, cảm giác của mùa thu Hà Nội, cảm giác của sự cô đơn, trống trải. Nước ước, giá như có một vòng tay ôm lấy nó lúc này. Giá như có bờ vai nào đó cho nó tựa vào và chở nó đi ăn, đi dạo…
Nhưng nó chỉ có một mình.
4 năm rồi, nó vẫn không quên người đó. Nó chấp nhận cô đơn, chấp nhận không yêu ai và bị người ta gọi là gái ế. Bởi nó còn yêu và chưa thể quên...
Phong Lan - Tổng Hợp từ Internet

Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
