Nếu không thể là gì của nhau, hãy là điều đáng nhớ và đáng trân trọng nhất!
Những ngày mưa dầm giữa hạ đã ít lạnh lẽo hơn khi đi cùng anh dưới chiếc ô bên vệ đường. Những ngày ngồi bó gối trong góc phòng buồn vu vơ mấy chuyện vặt thường ngày, cũng bớt cô đơn khi có anh an ủi. Có bao giờ anh tự hỏi vì sao mình phải hy sinh quá nhiều cho một tình yêu đơn phương vô đích đến. Người cũng từng bảo tuổi thanh xuân đã dành hết tim yêu trao cho một người nhưng lại sai thời điểm, giờ đây nhận được tí quan tâm cũng xua tay. Đến bao giờ tình cảm ấy mới lại sôi nổi và nhiệt huyết như thuở ban đầu? … để lại được thấy em lúng túng ngại ngùng. Có lẽ là do em sợ, sợ bị bỏ rơi, sợ người ta quên mình, sợ phải trải qua đau đớn ấy một lần nữa. Không phải em thu mình hay không can đảm mà là vẫn thấy chưa sẵn sàng, vẫn chưa có cảm giác muốn được bắt đầu một tình yêu mới. Và đối với em, dừng lại không phải là kết thúc, dừng lại là bắt đầu và lưu giữ.
Hay là chúng mình cứ bình yên thôi, không sóng gió không ồn ào. Anh đã đến bên đời em như một định mệnh hoàn hảo của tạo hoá, cớ sao không biến nó thành những ký ức của riêng ta. Để ngày nào đó trong tương lai khi nhớ về, bất chợt ta mỉm cười vì những gì rất đẹp của quá khứ. Ít nhất tuổi xuân ấy em không bơ vơ lạc lõng giữa phố người xa lạ, ít nhất em có anh luôn dõi theo trên mỗi chặng đường, ít nhất trái tim em đã biết tự lập quyết định. Cảm ơn anh đã đến như một tông màu rất sáng trong những mảng đa màu của cuộc đời em. Bởi biết bao nhiêu tình cảm đã sinh sôi, nảy nở và xoay vòng trong cuộc đời của mỗi con người, biết bao nhiêu thương nhớ đã từng trao đi rồi lại trở về vẹn nguyên như cũ, biết bao nhiêu người đã từng là của nhau rất nhiều đến cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau? Và nếu không thể là gì của nhau, hãy là điều đáng nhớ và đáng trân trọng nhất!
Xem thêm
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/cam-xuc-co-phai-la-bat-dau-cua-moi-tinh-cam-6zFjqJoYxtk4q.html