Khó khăn nào rồi cũng hết chỉ cần không gục ngã mà thôi
Suốt hai năm quen nhau, Hưng rất yêu thương và lo lắng cho Vy. Lúc nào rảnh anh cũng đến bên và chăm sóc cho cô nhưng không lần nào anh thấy lo sợ như lần này. Trong lúc Hưng đang bối rối không biết phải làm thế nào thì Vy bảo anh chở về quê để cô được mẹ chăm sóc. Mẹ Vy vốn là y tá nên biết rõ cách chữa trị cho con mình.
Hưng vội vã lấy xe máy chở Vy một đoạn đường dài hơn trăm cây số từ Sài Gòn về Tây Ninh giữa trưa nắng gắt. Mồ hôi tuôn ướt đẫm trên lưng áo nhưng Hưng vẫn ráng sức. Vy biết bệnh tình của mình nên trấn an người yêu và cố gắng gượng để mau về nhà. Sau gần ba giờ gồng mình dưới nắng cuối cùng cả hai đã về đến nơi. Hưng bảo sẽ chờ bên ngoài khi nào cô khỏe anh sẽ về.
Hưng ghé quán cà phê ven đường gọi ly cà phê cho người tỉnh táo, cầm ly cà phê trên tay mà Hưng vẫn còn run sợ nhưng rồi gương mặt anh dãn ra, tự an ủi Vy sẽ mau khỏe lại thôi vì đã có mẹ cô bên cạnh rồi.
Lúc mới quen nhau Vy chỉ là tân binh trường ngoại thương còn Hưng là sinh viên năm ba trường kinh tế. Hưng dáng cao, người vừa vặn, anh ăn mặc gọn gàng, gương mặt tuấn tú. Vy thân hình mảnh mai, làn da trắng trẻo, xinh xắn.
Những lần đi ăn, hai đứa cùng chia nhau tô hủ tiếu hay dĩa cơm vì sức ăn của Vy rất yếu. Mỗi lần bên nhau cả hai nói cười rất vui vẻ, Vy thường tưởng tượng và vẽ nên bức tranh về ngày hạnh phúc.
Bên cạnh Hưng, Vy ngập tràn trong niềm vui và quên đi nỗi mặc cảm, lo âu về căn bệnh của mình. Hưng tốt nghiệp ra trường, anh tìm được một chỗ làm ổn định. Những dịp đi chơi, Hưng thường dắt Vy theo, cả hai như hình với bóng. Bạn bè, đồng nghiệp ai cũng khen hai người thật xứng đôi.
Cha mẹ bảo Hưng đưa bạn gái về ra mắt nhưng Hưng lần lựa mãi. Hưng là con trai một nên được cha mẹ đặt niềm tin rất nhiều. Họ muốn Hưng sớm lập gia đình và mong mỏi một đứa cháu nội đích tôn.
Ngày thấy Vy quằn quại trong cơn đau, Hưng lúc nào cũng lo nghĩ vẫn vơ, anh sợ rằng cha mẹ sẽ không đồng ý cho anh quen Vy. Hưng không muốn rời xa Vy và cũng không dám đối diện với gia đình.
Chuyện tình của cả hai kéo dài thêm một năm rồi Hưng cũng quyết định chia tay vì nỗi lo trong lòng anh ngày càng lớn dần, anh không dám nói cho Vy biết điều đó. Vy đọc thư mà nước mắt cô tuôn rơi, cô quyết tìm anh để hỏi nguyên do nhưng Hưng lãng tránh không dám đối diện với cô.
Một chiều đứng dưới ban công khu nhà trọ, ánh nắng chiều lấp lánh khơi lại kỷ niệm về những chuyến đi chơi rong ruổi cùng nhau làm nổi nhớ cứ ngập tràn trong cô.
Cảm giác không có Hưng bên cạnh làm Vy như ngạt thở, cô ngất đi trong nỗi đau. Mọi người cùng đưa cô vào bệnh viện. Lúc tỉnh dậy Vy nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh mình đôi mắt mẹ đỏ hoe. Vy cảm thấy mình có lỗi với mẹ thật nhiều. Cô đã vì tình riêng mà tổn hại đến thân mình. Vy hạnh phúc vì còn có mẹ luôn yêu thương, lo lắng cho cô. Suy nghĩ đó làm cô nguôi ngoai đi ít nhiều.
Thời gian sau, Vy gặp người anh cùng quê làm nhiếp ảnh, anh chụp cho cô những bức ảnh thật đẹp. Trong hình, Vy là cô tiểu thư duyên dáng, thơ ngây bên cỏ cây, hoa lá hay đôi khi là cô gái thành phố hiện đại, sành điệu, năng động. Vy đã tìm thấy được niềm vui với nghệ thuật, cô yêu cái đẹp. Vy dần quên nỗi đau, cô xinh tươi, rạng rỡ hơn.
Một tối Hưng tìm đến xin Vy tha thứ và quay lại bên cạnh anh vì anh rất đau khổ khi xa cô nhưng Vy không chấp nhận, mặc dù Vy vẫn còn yêu anh rất nhiều. Vy biết rằng cả hai sẽ không thể đi chung một con đường như đã từng mơ ước.
Vy biết trong Hưng có sự đấu tranh, giằng xé nội tâm rất nhiều. Hưng tìm đến cô chỉ vì một lúc không kiềm được nỗi nhớ thương và dằn vặt vì đã bỏ rơi cô. Cũng có thể Hưng sẽ vượt qua và bảo vệ được chính kiến của mình để được ở bên cạnh người anh yêu nhưng Vy biết rằng cả hai sẽ gặp rất nhiều khó khăn, gian khổ mới đến được với nhau.
Vy không muốn nhìn thấy Hưng phải một mình đấu tranh trong tư tưởng như thế nữa. Vy muốn cho anh và chính cô một lối thoát. Cả hai sẽ chỉ đau một lần rồi mọi chuyện sẽ qua đi và người thân không ai phải buồn lòng vì hai đứa nữa.
Buông tay đó là điều mà Vy đã lựa chọn, Vy kiên quyết rời xa và quên Hưng. Và cô biết con đường phía trước cô phải đi cho dù không còn Hưng bên cạnh.
Một năm qua đi với bao nỗ lực Vy cũng vượt qua được nỗi đau kia, Vy đã lấy lại được tinh thần, cô vui vẻ và hoạt bát hơn. Niềm vui lớn hơn khi Vy đã đậu cử nhân. Ngày nhận bằng Vy cười tươi bên người thân và bạn bè.
Vượt qua bao khó khăn, đau khổ Vy tin rằng còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ cô phía trước. Vy nghĩ phải sống cho chính mình, cô không cho phép bản thân gục ngã thêm lần nào nữa.
Chuyện buồn nào rồi cũng sẽ qua vì có đớn đau nào là dằn vặt mãi, khó khăn nào rồi cũng hết chỉ cần không gục ngã mà thôi. Cô biết sau những tháng ngày đau khổ rồi sẽ tìm thấy niềm vui. Và cô không cô đơn vì cô luôn có những người thân yêu luôn bên cạnh.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/chuyen-buon-nao-roi-cung-qua-thoi-em-nw227688.html