Ngày ấy, tôi là gã trai tơ thường quẩn quanh trước giàn hoa giấy nhà nàng. Nàng học cùng khối 12 với tôi, là hoa khôi duyên dáng nhất trường.

Ảnh minh họa
Cứ hễ đến giờ ra chơi, biết bao nhiêu nam sinh kéo đến lớp nàng chỉ trực đứng bên ngoài cửa sổ để trêu chọc nàng cho thỏa chí. Nàng không quan tâm đến điều đó. Nàng chỉ biết chăm chỉ học và dường như đối với nàng chưa bao giờ có buổi ra chơi. Riêng tôi, cứ mỗi lần thấy lũ con trai tán tỉnh nàng là tim tôi lại nhoi nhói. Cảm giác ích kỷ len lỏi trong lòng đến khó thở vô cùng.
Ngôi biệt thự của gia đình nàng nằm bên con đường nhỏ với vô vàn hoa cảnh. Đặc biệt là hoa giấy. Hoa giấy được trồng ngay cửa sổ phòng nàng. Giàn hoa giấy sắc đỏ mỏng manh chóa sáng cả vùng trời. Ngày nào đến lớp, về nhà, tôi đều dừng lại nơi đây giây lát. Tôi không hiểu mình thích ngắm hoa hay tơ tưởng về ai đó. Chỉ biết khi ngang qua đây, đôi chân muốn nán lại đôi chút rồi mới chịu đạp xe đi. Nàng là con nhà giàu nên lúc nào đến trường cũng có người đưa rước. Có hôm nàng về muộn, bất giác gặp tôi thẫn thờ trước giàn hoa giấy. Nàng nhoẻn nụ cười xinh, đôi má có đôi lúm đồng tiền làm tim tôi chết đứng. Tôi vội vã đạp xe như ma rượt, bao nhiêu cảm xúc thơ mộng chợt tan biến vào hư không.
Cứ thế đều đặn ngày hai buổi tôi dừng lại trước hiên nhà nàng. Có những hôm trời mưa, dù biết rất lạnh, người ướt sũng nhưng tôi vẫn cố dừng lại ít giây ngước lên cửa sổ phòng nàng. Tôi trông ai đó xuất hiện, nhìn mình và nở nụ cười duyên. Nhưng vô vọng, cửa sổ vẫn đóng kín bưng, im lặng như sự nhút nhát của trái tim tôi. Tôi đâu biết rằng, những lúc tôi quay chân đi, có ai đó khẽ hé cửa sổ nhìn theo không chớp mắt.
Một hôm, đột nhiên một bức thư rơi từ cửa sổ xuống giàn hoa giấy. Tôi nhặt lấy, nhận thấy tên mình nên vội vã cầm thư chạy một mạch về nhà. Lá thư chỉ vỏn vẹn 3 chữ "Mình thích Vũ”. Tôi lâng lâng trong hạnh phúc, thức trắng suốt đêm chỉ để nghĩ nên viết gì đó hồi âm cho nàng. Vậy mà cánh thư không bao giờ đi được. Nó vẫn nằm im trong cặp. Tôi cố nhủ lòng "mạnh mẽ lên” nhưng khi đứng tần ngần trước giàn hoa giấy, bỗng nhiên lòng chùn xuống, cảm giác tự ti trỗi lên tột cùng.
Sắp đến ngày thi, tôi lao mình vào học, xếp lại câu chuyện rung động đầu đời. Dù vậy, tôi vẫn dừng chân bên giàn hoa giấy mỗi ngày. Lá thư nằm im trong hộc tủ buồn tênh. Sau mùa thi, sự lãng mạn lại quay về trong tôi. Dù biết rằng 30 ngày nữa sẽ thi đại học, nhưng tôi muốn tự thưởng cho mình những giây phút thư giãn để nhẹ lòng. Tôi mạnh mẽ kéo ngăn tủ lấy lá thư và mang đến đặt trên giàn hoa giấy (chẳng hiểu sao tôi lại bạo gan đến thế). Tôi nghĩ, thời gian còn ít ỏi, cần phải tranh thủ bật tín hiệu với nàng. Vì biết đâu, sau kỳ thi đại học, nàng sẽ đến một chân trời mới mà tôi sẽ không bao giờ liên lạc được.
Vậy mà suốt một tuần chạy đi, chạy về ngang giàn hoa giấy, tôi vẫn không thấy tăm hơi. Cửa sổ phòng nàng đóng im ỉm làm con tim tôi khó chịu vô cùng. Nhiều lúc muốn dừng xe trước giàn hoa giấy để gọi tên nàng, nhưng thanh quản dường như tắc nghẹn không thốt thành lời.
Rồi một chiều mưa, nhận được lá thư nàng đặt trên giàn hoa giấy, tôi thấy lòng ấm áp. Tôi vội mở ra xem, chợt đôi chân không vững, quỵ ngã bên đường như có ai đó dùng chày đánh vào đầu gối. Những dòng chữ nhòe nước trong thư làm tim tôi đau nhói: "Hương đi lấy chồng rồi, cháu đừng gửi thư nữa”. Tôi thẫn thờ bước đi trong mưa một cách vô định. Lần đầu tiên tôi biết khóc vì ai đó.
Kỳ thi đại học năm đó tôi trượt. Phải mất một năm sau tôi mới lấy lại tinh thần. Dù đã quên nàng nhưng ký ức về giàn hoa giấy vẫn lảng vảng trong tôi. Căn nhà của nàng giờ đã thay chủ mới. Giàn hoa giấy vì thế cũng điêu tàn. Hoa hồng và những giò phong lan được thay thế. Tôi đi học xa nhà rồi định cư xứ khách. Nhưng mỗi lần về thăm nhà cùng gia đình, đi ngang ngôi nhà có giàn hoa giấy cũ, ký ức xưa chợt ùa về trong tiềm thức. Không biết giờ nàng đang ở nơi đâu. Chợt thấy thương giàn hoa giấy mỏng manh ngày ấy…

Bạn đang tìm dịch vụ về Giáo dục?
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
