Khi biết cuộc sống này chỉ còn những ngày ngắn ngủi, em sẽ làm gì khi người yêu cũng ra đi...

ảnh minh họa
Đối với nhiều người khi phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh ung thư dù ở giai đoạn nào cũng khiến họ cảm thấy lo lắng, bất an, cảm giác cái chết đang ngày một đến gần. Đó không chỉ là tâm lý chung của người bệnh mà còn là nỗi đau cuả người thân những người đang ngày ngày phải chứng kiến bố, mẹ, anh, chị em hay con cái của mình mỗi ngày phải đấu tranh giành lại sự sống trong đó có tôi.
Tôi luôn coi em là em gái của mình dù chúng ta chẳng cùng huyết thống. Tôi chỉ nhớ mùa hè năm tôi 5 tuổi, nhà chúng tôi dọn về khu tập thể với cầu thang gỗ cũ kỹ. Tôi rất sợ đi trên những bậc cầu thang già cỗi, ẽo uột, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu cót két đáng sợ. Nhà tôi ở tầng 3, nhà em ở tầng 2. Hôm chúng tôi đến, tôi nhìn thấy em qua ô cửa sổ màu xanh, tay hua hua như chào, đôi mắt to tròn, em còn hét lên chị ơi Nhím ở trong này, năm đó em 5 tuổi. Từ đó, tôi đi đâu em cũng lẽo đẽo theo sau như cái đuôi sam không rời ấy.
Sinh nhật năm em 26 tuổi em bảo, chị ơi em sẽ kết hôn, lần này chị phải theo sau em rồi. Em nói bạn trai em bảo anh ấy khao khát một gia đình, một mái ấm, một chốn đi về với những bữa cơm tối đơn giản thôi nhưng thấm đượm tình yêu thương nên em sẽ lấy chồng trước chị. Tôi cười phá lên rồi bảo thế chúng ta phải làm một bữa thật hoành tráng vào, để chị kỷ niệm ngày cắt đứt cái đuôi nhõng nhẽo.
Nhưng thật không may, vào ngày Hà Nội trở gió, em nói em bị ung thư vú. Khi tôi đến bệnh viện, tôi thấy em đang ngồi co ro ở góc hành lang, đầu tóc rối bù, người như không còn sức lực, em chưa dám nói với gia đình.
Em sợ bố mẹ lo lắng, em sợ ngày mai, ngày mai của em sẽ thế nào. Ngồi sau xe tôi em khóc như một đứa trẻ. Tôi cũng khóc vì tôi sợ mất em.Tôi sợ em không chịu nổi tương lai – một tương lai gắn liền với bệnh viện với các đợt điều trị hóa chất và những cơn đau kéo dài.
Em suy sụp, đám cưới bị hoãn vô thời hạn và người đàn ông kia đã bỏ em đi. Một tháng sau ngày phẫu thuật, em nhập viện để tiến hành điều trị hóa chất. Thân hình gày gò vì vừa trải qua cuộc phẫu thuật, mái tóc dài chấm eo xơ xác, gương mặt thất thần vì lo lắng và mất ngủ. Rồi mái tóc dài ấy mỗi ngày rụng dần, mỗi lần tôi nhìn thấy đều xót xa, muốn an ủi nhưng chẳng ai thốt nên lời vì sợ, lời chưa nói ra mà nước mắt đã chảy dài, tôi sợ em buồn, chỉ biết nắm chặt tay em, để em biết tôi vẫn đang bên cạnh.
Tám tháng trị liệu với hóa chất rồi cũng qua, Hà Nội hết mùa đông, qua mùa xuân rồi đến mùa hè, tóc em cứ mọc rồi lại rụng. Tháng 6, Hà Nội mưa tầm tã, chúng tôi ngồi ở ghế đá bệnh viện chờ làm thủ tục xuất viện. Em bảo, 8 tháng trước em từng mơ về gia đình và những đứa trẻ, tan làm về rẽ qua trường đón con rồi tất bật về nhà chuẩn bị bữa tối, giờ người ấy cũng đi rồi, em cũng như cơn mưa ngoài kia, khóc rồi khóc và giờ chẳng còn nước mắt để khóc nữa.
Cuộc sống là thế, khi người ta muốn ra đi cho dù ta có níu kéo cũng không trở về, tôi nói anh ta là thằng khốn nạn nhưng em bảo có người đàn ông nào muốn ở bên người phụ nữ bị bệnh ung thư không biết sống chết thế nào và còn bị cắt một bên ngực? Tôi im lặng vì có thể em đúng, nếu cậu ta yêu em thì đã không bỏ em lại trong lúc em cần những lời an ủi, động viên nhất. Nhưng tôi tin chắc chắn sẽ có, ngày, người đàn ông của em sẽ đến, yêu thương trân trọng và bảo vệ em, cùng nắm tay em đi hết con đường này. Giống như em từng nắm tay tôi vừa chạy vừa nói đừng lo cả đời này Nhím sẽ bảo vệ chị năm đó em 4 tuổi còn tôi 5 năm tuổi.
Ba năm qua rồi em nhỉ, tôi cũng đã rời Hà Nội đến một thành phố khác, ấm áp và sôi động hơn, còn em cũng đã bắt đầu công việc mới – cô nuôi dạy trẻ. Tôi không biết sau này còn có thể cùng em đón sinh nhật thêm bao nhiêu lần nhưng trong trái tim tôi em luôn là cô gái mong manh, kiên cường với nụ cười lấp lánh như những bông cúc họa mi đã đi cùng chúng tôi qua những thăng trầm của cuộc sống.

