Em buông mình trong nắng, trái tim lại buông mình nhớ anh
Trái tim em lạnh thế, sao nắng chẳng rọi vào. Em buông mình trong nắng, trái tim lại buông mình nhớ anh.
Vẫn thành phố ấy, vẫn có em, có anh, có 1 tình yêu nhưng bây giờ “đã cũ”, 1 tình yêu không thể nào bên cạnh. Ngay phút này đây em cũng chẳng thể nào biết rằng anh đang ở đâu,với ai, làm gì lúc này. Mà thật ra nó đâu còn quan trọng. Điều em quan tâm, có đôi khi đơn giả chỉ là anh có, hay vốn dĩ vẫn luôn là chẳng nhớ về em.
Anh, em và chúng ta là như thế, ở tận cùng của 2 thái cực khác nhau. Như cái nắng của mùa hạ lúc này, không phải bất chợt làm tổn thương 1 ai, nhưng mệt nhoài, bỏng rát…đủ để người ta muốn trốn tránh thật xa.
Anh, em và chúng ta là như thế, yêu và không yêu, chỉ thế thôi mà đôi khi cũng chẳng thể tỏ tường. Là buông không đành, là nắm cũng chẳng xong, là bên nhau nhưng 2 tâm hồn vốn chẳng thể cùng bước về 1 hướng.
Có đau không anh, khi ẩn náu bên trong của vẻ ngoài cuộc tình hạnh phúc là 2 trái tim đang dần khô lạnh, không phải mùa đông, giữa mùa hè oi ả.
Có đau không anh, buông làm sao đành khi nhận ra tình vẫn chưa hề phai nhạt, những ngọt ngào, hạnh phúc vẫn nhảy múa đâu đây. Nhưng không phải bên ta, ở bên kia, ngăn cách bởi hàng rào của cái tôi quá lớn.
Buông được không anh khi lý trí vẫn không ngừng mong ngóng.
Buông được không anh khi bàn tay vẫn vấn vương vị ấm.
Buông được không anh khi trái tim, vẫn chưa lần lạc nhịp.
Buông được không anh.
Hay mình đừng buông nữa.
Về lại bên nhau
Buông cái tôi được rồi!
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/hay-chung-ta-dung-buong-tay-nhau-nua-6NYaOeC3vfQj8.html