Đừng bao giờ hứa suông khi trẻ con luôn đón chờ cả thế giới này từ cha mẹ
Chàng trai nhỏ bé từng tâm sự với tôi, gia đình em cứ ngày một xa cách, em thấy rất mệt mỏi và nhiều lúc em muốn trốn chạy. Tôi chỉ bảo "Nếu em muốn em hãy chạy đi đừng ngoảnh lại, chạy thật xa, đừng sợ hãi bất cứ điều gì, đến khi em nhận ra mình có thể đối mặt với hiện thực thì lúc ấy hãy quay về".
Từ bé đến lớn em chưa bao giờ được bố mẹ tin tưởng, em chưa bao giờ được là chính mình khi đứng trước mặt bố mẹ. Em luôn mong mỏi được bố mẹ thấu hiểu yêu thương như bao đứa trẻ khác.
Bố mẹ em luôn dạy em theo cái cách rất khác, lấy phê bình làm giáo dục, lấy đe dọa làm chính sách, lấy lời hứa làm gắn kết. Em vẫn nhớ bố từng hứa sẽ thưởng cho em một chuyến du lịch lên biển với điều kiện em học giỏi, sẽ mua cho em cái này cái kia, sẽ cùng em làm điều này điều nọ. Nhưng tất cả chỉ là lời hứa suông.
Em nỗ lực bao nhiêu cũng không đủ với bố. Em luôn mơ về những chuyến du lịch đẹp đẽ bố vạch ra, những món đồ em thèm khát sở hữu giống bạn bè, những việc thú vị được cùng bố làm.
Mẹ em luôn phê bình em cư xử không đúng mực. Có chuyện tồi tệ xảy ra với em, câu đầu tiên em nhận được không phải câu hỏi thăm, cũng không phải câu an ủi mà là những lời trách mắng, và xem em như một đứa không biết phép tắc và đổ hết mọi lỗi lầm do em.
Lớn hơn em chẳng còn đòi hỏi cũng chẳng tin lời bố mẹ nói nữa. Em dần trở thành con người vô cảm với mọi thứ, em bắt đầu biết nói dối. Mỗi lần em không muốn về nhà em đều bịa ra một lý do hợp lý trả lời bố mẹ để nhanh chóng cúp máy.
Khi ở nhà em chẳng còn huyên náo chuyện trò như ngày trước, em luôn im lặng, ai hỏi thì em nói, không thì em lại lặng lẽ trở về với suy nghĩ riêng mình.
Những ngày lên Hà Nội học, em chỉ mong bố hỏi em về cuộc sống, về tình cảm, về khó khăn ở môi trường mới nhưng đáp lại chỉ là lời dặn dò "Đi xe máy phải giữ gìn cẩn thận, ra đường đừng ngông nghênh, chú ý học hành chơi ít thôi”. Mẹ em cũng vậy luôn nhắc nhở em phải ăn gì cho tốt, phải sống sao cho đúng chứ chả hỏi em có mệt không, có ổn không.
Đến một hôm, có người quen muốn trả tiền bố em qua thẻ ngân hàng. Bình thường bố em không dùng thẻ nên đã mượn thẻ của em nhắn cho họ. Vì lo em sẽ cầm hết tiền, bố em đã gọi cho em vào thứ Hai - ngày em nhiều việc nhất để đi rút tiền gửi về ngay lập tức.
Em đã tin bố có việc gấp thật nhưng khi biết sự tình em mới nhận ra dù có trưởng thành đến cỡ nào em vẫn chỉ là người không đáng tin. Chẳng một ai hiểu con người em. Em chỉ muốn gào lên với người đã sinh ra em “Bố mẹ, có thể để con được trở thành đứa con thực sự một lần, được không?".
Ánh mắt em không một tia sáng nói ra câu khiến tôi đau nhói "Có lẽ chưa bao giờ bố mẹ tin tưởng em và họ cũng chưa bao giờ là bờ vai vững chắc khiến em tin tưởng cả”.
Tôi ước gì tôi có vòng tay thật lớn để che chở cho em, có phép màu diệu kỳ để biến em mãi bé con, để em không phải chịu đựng cảm giác thất vọng đến ghê sợ này.
Trước tôi cứ ái mộ mãi, cậu bé nhỏ tuổi này sao có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện đến thế, càng lớn càng trầm tính ra dáng đàn ông trưởng thành, đâu biết em chịu đựng nhiều đến thế.
Vỏ bọc lạnh lùng em tạo ra bên ngoài lại là lớp hóa trang nhằm che lấp đi nỗi sợ hãi đang bùng nổ trong con người em. Tôi thấy thương em vô cùng. Có phải là quá sức chịu đựng với một đứa bé không.
Tôi biết em vẫn khao khát được bố mẹ ôm vào lòng mỗi khi gặp khó khăn nhiều lắm. Nghĩ về em, lòng tôi lại mênh mang khó tả. Tôi không dám tưởng tượng ra trên trái đất này còn bao nhiêu đứa trẻ đáng thương như thế nữa. Sự hồn nhiên của các em bị những lo toan bận bịu, những lời hứa như nói đùa, những thờ ơ đáng trách của bố mẹ nhào nắn đến nát vụn.
Một đứa trẻ luôn được dạy phải nói thật với môi trường đầy rẫy lời nói dối, mai bố sẽ mua cho con, mai bố sẽ đi cùng con, mai bố sẽ và sẽ...cho con. Vậy sau này em trở thành một người chỉ hứa suông cũng dễ hiểu thôi phải không?
Em đã từng đợi chờ những lời hứa như đinh đóng cột ấy một cách ngây thơ. Em đã từng ước mơ bố mẹ hiện thực hóa lời hứa dù chỉ một lần thôi. Em đã từng ngồi thẫn thờ ngóng trông bố đi làm về xách theo túi quà nho nhỏ dành cho em.
Em đã từng rơi nước mắt khi không thể xin mẹ mua cho món đồ chơi yêu thích. Em đã từng, đã từng mong mỏi biết bao nhiêu. Giờ đây, em đã thôi không còn mong mỏi nữa rồi.
Đã không thể thực hiện sao lại nói như thể mình chắc chắn sẽ làm. Dùng lời hứa để an ủi nhau tạm thời có giá trị mãi mãi về sau sao? Thà từ chối thẳng thừng còn hơn reo rắc hy vọng cho ai đó. Ngay đến chính bản thân người làm bố làm mẹ cũng từng nói dối nhiều như thế thì thật khó để họ có thể trao cho ai niềm tin tuyệt đối.
Em à, em cần hiểu là con người hay bị quá khứ lấn át, thậm chí ảnh hưởng đến tính cách của họ. Em hãy thử mở lòng cho bố mẹ hiểu. Biết đâu đằng sau cách dạy nghiêm khắc ấy là câu chuyện giấu kín dài tăm tắp, đằng sau lời trách mắng tàn nhẫn ấy là nỗi lòng bao la, đằng sau lời hứa trống rỗng ấy là sự hối hận không nguôi.
Hoặc không thể thay đổi hãy cứ để bản thân khóc thật to, buồn thật thoải mái em nhé. Chỉ cần em đừng giấu quá nhiều trong lòng, đừng cố tỏ ra mình ổn ngay cả khi em ở một mình.
Em à, nếu thực sự em không thể chịu đựng được hãy bay đi đâu đó thật xa, tìm một người bạn sẵn sàng lắng nghe em. Chỉ cầu mong em đủ mạnh mẽ nhưng không vô cảm, đủ kiên cường nhưng không thờ ơ, đủ dũng cảm nhưng không đánh mất chính mình. Hãy luôn là người nhiệt tình, vui tính, hài hước như em vốn có nhé. Rất nhiều người nhớ nụ cười hạnh phúc của em đấy.
Nói có thể thôi đừng nói thêm chắc chắn, đâu ai biết được bạn sẽ nói dối đâu. Một đứa trẻ cũng có cảm xúc của nó. Nó biết vui khi nghĩ về những điều nó thích, biết khóc khi buồn, biết day dứt khi thấy ai đó rơi nước mắt vì mình, biết thất vọng khi bố mẹ không tin tưởng.
Đừng nghĩ trẻ con dễ lừa mà năm lần bảy lượt nói dối qua mắt chúng. Sự mong manh của chúng giống như thủy tinh vậy, rất dễ vỡ, vỡ rồi thì rất khó lành. Dù nhỏ hay lớn, già hay trẻ thì con người ta, ai cũng đều có một trái tim nồng ấm thèm khát yêu thương chân thật nhất. Bạn hãy giữ gìn trái tim mình và mọi người cùng đập đúng nhé, đừng để nó đập mạnh vì đau thắt lại.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/dung-bao-gio-hua-suong-khi-tre-con-luon-don-cho-tu-bo-me-nw229689.html