Dù thế nào được ở bên mẹ luôn là điều rất tuyệt
Con xin lỗi nhưng con không đủ can đảm để nói trực tiếp với mẹ, con không thể mẹ à. Mẹ còn nhớ về mùa hè năm lớp 7 không? Mẹ đã hỏi con “Tại sao lại không đi ra ngoài, có phải là vì cảm thấy xấu hổ khi có một người mẹ như mẹ không?”. Hôm nay con sẽ trả lời mẹ câu hỏi này, thật sự là không phải đâu mẹ à.
Con đã luôn nghĩ tại sao con phải xấu hổ vì có một người mẹ như mẹ chứ. Mấy năm nay con luôn để mẹ hiểu lầm nhưng không nói cho mẹ biết, bởi vì con thật sự không muốn mẹ biết tình trạng hiện tại của con.
Con không đi ra ngoài, không giao tiếp với nhiều người thật sự không phải là vì mẹ, mà là vì sau khi con ý thức được sự việc của năm ấy thì còn đã hiểu ra. Con cảm thấy xã hội ngoài kia thật đáng sợ, cách mà con người đối xử với nhau càng làm con sợ hơn.
Cái nghèo không đáng sợ, đáng sợ nhất là lòng người. Con sợ lắm, sợ bị đối xử như thế. Con luôn nghĩ thà rằng con bị đánh, bị mắng còn hơn phải đối mặt với họ. Con biết họ nói gì về con, nói con là đứa trẻ có vấn đề nhưng con không quan tâm họ.
Có phải mẹ thắc mắc tại sao con có thể chung sống với môi trường học tập cấp 2 tốt đúng không? Đó là bởi vì tất cả mọi người đều đối xử công bằng, không có sự tính toán, các bạn học vô ưu vô lo. Bởi vì con cảm thấy tự tin hơn khi ở trường, thầy cô bạn bè đều đối xử với con như mọi người.
Con từ một đứa trẻ vô ưu vô lo, luôn thích nói cười nhưng bây giờ lại trở thành một người chẳng thích nói chuyện với ai. Sau những gì xảy ra, con thật sự không thể tin xã hội này đáng sợ đến vậy.
Những ngày tháng ấy con chưa biết nghĩ nên cũng không để tâm nhưng nó được tích giữ lâu ngày nên cuối cùng cũng bùng phát. Lần đầu tiên con nói với mẹ về cách đối xử của mẹ đối với chị em con. Cách đối xử đó với con không công bằng, con biết nguyên nhân mẹ đối xử như thế.
Con đã nói với mẹ như vậy nhưng mẹ đã tát rất mạnh vào mặt con. Con đau lắm nhưng không phải vì cái tát ấy mà vì mẹ vẫn chưa chịu thừa nhận. Con đã khóc, khóc rất nhiều, con đã tâm sự với người bạn cùng con lớn lên. Đó là lần đầu tiên con tâm sự với ai đó nhưng có lẽ đó cũng là lần cuối cùng cho đến tận bây giờ con vẫn chưa thể mở lòng được.
Đôi lúc con cảm thấy buồn mẹ lắm nhưng con biết phải làm sao đây, con là con của mẹ mà. Mẹ chưa lần nào khen con, chưa lần nào thật sự quan tâm đến cảm xúc của con.
Con cũng muốn mẹ đi họp phụ huynh cho con như những người bạn khác nhưng có lẽ con không có quyền đòi hỏi. Cho dù con có đứng nhất lớp thì mẹ cũng sẽ không đi. Các bạn học mặc dù thành tích không tốt nhưng bố mẹ vẫn đi họp. Còn con dù thành tích tốt tới đâu thì mẹ sẽ không đi.
Năm lớp 9, con đứng nhất lớp thành tích cũng xem như là xuất sắc ở trường nhưng mẹ lại không đi. Kết quả con bị thầy chủ nhiệm phê bình vì bố mẹ không đi họp phụ huynh. Con biết dù mình có tốt đến thế nào thì mẹ cũng sẽ không công nhận con.
Mẹ chưa bao giờ hỏi con học hành có mệt không? Chưa từng mẹ à. Có một lần con học bài đến 11 giờ, mẹ bảo con tắt đèn đi ngủ. Không phải vì mẹ lo cho con mà mẹ nói ồn mẹ ngủ không được. Lúc ấy, con rất áp lực với việc học ở trường còn rất nhiều bài tập chưa hoàn thành nhưng nghe mẹ nói thế lòng con còn cảm thấy tủi thân hơn.
Con đã đạp rất mạnh vào cửa, con xin lỗi vì hành động ấy nhưng thật sự con rất thất vọng. Mỗi khi làm bài kiểm tra xong mẹ chưa bao giờ hỏi con làm bài có mệt không mà mẹ chỉ hỏi “Nhắm được bao nhiêu điểm, bài làm tốt không?” con cũng chỉ có thể nói một chữ tốt thôi.
Con tham gia cuộc thi học sinh giỏi chỉ đạt được giải nhì mẹ lại chỉ hỏi “Sao không phải giải nhất?”. Con lúc ấy chỉ biết im lặng mà trốn lên phòng. Ngay cả thầy giáo dạy con đã an ủi con, thầy nói lần sau cố gắng, bạn bè con cũng nói vậy.
Con bị say xe nên lúc đi thi con đã nhờ mẹ chở con đi nhưng mẹ lấy lí do là bận công việc không thể chở con. Ngày thứ nhất là một người anh hàng xóm chở con, lúc về con đi cùng các bạn. Kết quả cả buổi chiều hôm ấy đầu còn rất đau, trong người rất mệt nên con không thể ôn bài.
Ngày hôm sau thầy giáo chở con, cũng không phải là mẹ.
Mẹ à, thành tích trong lớp của con luôn đứng thứ hai, ít khi con đứng thứ nhất nên mẹ luôn hỏi con. Con biết mình mãi cũng chỉ có thể đứng thứ hai không thể nào đứng thứ nhất dù con có đứng nhất mẹ cũng không quan tâm đến những gì con nỗ lực.
Có vài lần con làm bài kiểm tra điểm không được cao mẹ lại chỉ nói “Nếu học vậy thì khỏi đi học thêm đi”. Lúc nghe câu nói đó thật sự con đã rất buồn, rất nản, chỉ muốn bỏ cuộc. Nhưng mẹ đâu biết điểm số của con là cao nhất lớp rồi.
Dạo gần đây con hay mất ngủ bởi vì bệnh trầm cảm của con ngày càng nặng. Khi nhắm mắt lại những suy nghĩ tiêu cực luôn xuất hiện trong đầu con, con không thể ngủ được.
Con không biết mình bị trầm cảm từ khi nào nhưng có lẽ lâu lắm rồi. Con từng có những suy nghĩ mình nên biến mất khỏi thế giới này nhưng rồi còn vẫn tiếp tục sống tiếp vì ước mơ của con.
Con muốn mình được mẹ khen, được mẹ tự hào. Thành tích học tập của con gần đây rất tệ. Tất cả bài kiểm tra đều là điểm rất thấp. Con xin lỗi khi phải nói với mẹ rằng con không còn có thể cố gắng nữa rồi. Con rất mệt, rất mệt. Con không biết tại sao lại như thế nữa.
Con nghĩ mình bị bệnh rồi. Tại sao con có thể làm đau chính mình cơ chứ. Lúc con cảm thấy tổn thương thì con lại tự tát thật mạnh vào mặt mình vì như thế con sẽ ổn hơn.
Có một lần con đã tuyệt vọng lắm rồi, lúc đó rất buồn nhưng con lại chẳng có thể tâm sự với ai. Nên con chỉ có thể nói những chuyện này với bác sĩ tâm lí của con. Lúc đó con chợt nhận ra thì ra mình đến mức muốn ai đó lắng nghe tâm sự cũng phải bỏ tiền ra.
Mẹ à, mẹ không biết đâu lúc ấy con gần như tuyệt vọng chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó thôi thì nước mắt sẽ rơi.
Gần đây con hay nghe bài hát “Muốn chết nhưng lại không dám”. Tên bài hát chính là tâm trạng hiện giờ của con. Cho dù con có bật bài hát ấy trước mặt mẹ thì mẹ cũng sẽ không hiểu, chỉ có con là hiểu thôi.
Mỗi khi nghe bài hát ấy thì con lại khóc, con không biết tại sao nữa. Khi con tuyệt vọng nhất con chỉ hy vọng có ai đó nói với con hai chữ “Cố lên”. Có lẽ với con như thế là đủ rồi. Không biết có phải vì trải qua quá nhiều chuyện nên đối với mọi thứ đều vô tâm rồi không mẹ?
Chỉ còn vài ngày nữa là tới ngày giỗ ông Ngoại rồi. Con rất sợ ngày ấy, con không muốn đối diện với hiện tại. Con không thể nào đối diện với những khuôn mặt ấy mặc dù con rất nhớ ông.
Cũng đã 6 năm rồi kể từ khi chuyện ấy xảy ra con chưa từng thắp cho ông một nén nhang. Lúc trước khi còn nhỏ con rất lo cho mẹ khi đến ngày giỗ ông nhưng có một năm giỗ mẹ rất bình thản mà đối diện, con lúc ấy cảm thấy rất lo sợ mẹ xảy ra chuyện gì. Nhưng không sao bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi.
Con biết mình không thể trách mẹ càng không thể giận mẹ. Con chỉ đang cố gắng làm vừa lòng mẹ thôi. Mẹ à, dù mẹ đối xử với con thế nào con cũng rất cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra dù nhiều lúc con đã nghĩ rằng tại sao mẹ lại sinh con ra để con phải đối mặt với những chuyện như này.
Mẹ à, con mong mẹ sẽ hiểu con mãi biết ơn mẹ, cảm ơn mẹ vì những năm qua đã nuôi dạy con và nếu có cơ hội con sẽ báo đáp mẹ. Con cũng cảm ơn mẹ vì đã lắng nghe những lời mà con đã kìm nén bấy lâu dù không trực tiếp.
Con nhớ mỗi lần con ốm mẹ sẽ bên cạnh chăm sóc con. Kì nghỉ Tết năm lớp 9, con bị bệnh rất nặng mẹ đã chăm sóc con rất chu đáo. Kết quả sau khi con khỏi bệnh mẹ đã bị con lây bệnh. Con cảm ơn mẹ vì đã ở bên con lúc con bị ốm.
Mẹ à. Con thật sự không muốn trưởng thành, trưởng thành thật sự không tốt tí nào cả. Con chỉ muốn mình vô ưu vô lo nhưng cuộc sống không cho phép. Con chỉ muốn sống tốt thôi. Con đã quá mệt mỏi khi phải che giấu đi cảm xúc thật của mình và dù thế nào được ở bên mẹ luôn là điều rất tuyệt.
Con viết những lời này vừa muốn tâm sự với mẹ, vừa muốn nói ra những lời mà trước giờ còn chưa từng nói với mẹ. “Mẹ à. Con yêu mẹ”. Mẹ trước giờ chưa từng nghe mẹ nhỉ? Và dù có chuyện gì đi chăng nữa con vẫn sẽ mãi bên mẹ. Mẹ hãy cố gắng sống tốt quãng đời còn lại cùng con nhé.
Mẹ à, có vài điều con muốn nói để chúng ta sẽ hiểu nhau hơn. Và dù giữa con và mẹ đã xảy ra những chuyện không vui nhưng sau tất cả con và mẹ mãi là một gia đình.
Con gái của mẹ.
Cung cấp hệ thống năng lượng mặt trời thương mại với giá thấp nhất trên toàn nước Úc
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/me-a-co-vai-dieu-con-muon-noi-de-chung-ta-hieu-nhau-hon-nw226577.html