Dù con có đi đến đâu cũng sẽ luôn nhớ về hình ảnh 'đội trưởng' ba

02:00' 14-06-2024
Một đôi tay, một cái đầu và cả một trái tim của một người đội trưởng, mà suốt đời cô biết cô sẽ luôn gọi ba một cách thân thương một cách yêu thương như thế, là đội trưởng ba.


     

    Khánh Chi vén tấm màn cửa sổ, cô nhìn xuống con phố phía dưới. Đang là giờ tan tầm nên con đường đông kín, đứng cao trên này mà Khánh Chi cảm giác giống như cô đang bị kẹt giữa dòng người bên dưới. Rồi mùi khói xe, rồi mùi của nắng, mùi của biết bao con người cứ thoang thoảng cùng nhau hòa lẫn vào trong gió và tan đi trong bầu không khí của một ngày đầu mùa hạ oi nồng. Cô có thể cảm hết được cả cái mùi của sự vội vàng và khó chịu của rất nhiều người đang kiên nhẫn nhích từng chút một, cả ô tô và cả xe máy.

    Trong một thoáng Khánh Chi bỗng dưng thở dài. Cái thành phố này là vậy đó, vậy mà không hiểu sao cô lại có thể gắn bó và cả rất yêu nữa chứ. Có phải là tình yêu lứa đôi đâu mà, chỉ là thành phố rộng lớn quá, ồn ã quá, năng động quá và cả rất rất nhiều những cái quá quá khác mà khả năng văn chương của cô có hạn nên cô không thể liệt kê hết ra được thôi.

    Khánh Chi quay lại bàn làm việc, cô hài lòng cầm lại cây bút và ngắm nhìn bảng vẽ đang choáng hết cái bàn của cô, chỉ còn thêm một phần nhỏ nữa là xem như bảng vẽ được hoàn chỉnh. Mà cái ông chủ đầu tư gì đó sao mà khó tính quá, nghe nói ông ta là chủ của một khách sạn rất lớn và là một gương mặt đầy hứa hẹn cho tương lai của thành phố này về du lịch. Mà nói gì thì nói Khánh Chi cũng đã làm việc hết tốc lực và dồn hết tâm huyết công sức của cô vào bảng vẽ này, chắc chắn sếp cô sẽ gật đầu liền. Chỉ có ông ta là hay nói này nói kia, dù ông ta biết Khánh Chi là một kiến trúc sư tuy còn trẻ nhưng tay nghề ngang ngửa những bậc sư phụ lão làng, vì cô vốn đã nổi tiếng từ những năm còn học phổ thông kìa chứ đừng nói là vào đại học.

    Khánh Chi vui vẻ hát nhỏ trong miệng, đó vẫn là sở thích là thói quen của cô. Cô thấy vui vì không phải bảng vẽ được hoàn thành trước thời hạn mà là xong nó rồi là cô được nghỉ phép liền tù tì một tuần, sếp cô đã hứa vậy mà. Vì đã lâu quá cô chưa được về thăm nhà và nhất là thăm người đội trưởng mà cô vô cùng yêu thương và kính phục. Một người mà cô hay gọi rất trìu mến là đội trưởng ba.

    Khánh Chi lau đi lau lại cho thật sạch cái bàn, vừa lau cô vừa cứ ngó chừng ra ngoài cổng, cứ mong cho tiếng xe của đội trưởng ba kêu lên để cô còn được chạy ra đón vào nhà. Mà mẹ cô nói dạo này ba cô bận lắm, cứ hết ngoài đồng ngoài ruộng lại họp hành gì đó trên huyện trên tỉnh suốt. Mà đã bao năm nay mẹ cô cứ hay phàn nàn là ba cô giống như người vác tù và vậy, dù ba đi làm là vẫn nhận lương hàng tháng và vẫn đưa hết cho mẹ. Rồi mẹ lại dúi lại cho ba một ít để ba hút thuốc hay đổ xăng đi lại, chứ ăn uống là ba chỉ ăn ở nhà, chứ ba đâu có làm không công. Mà đó là ba cô còn giữ chức đội trưởng nữa đó, nên cô biết lương ba phải cao nữa kìa, mà mẹ cứ hay càm ràm này kia là ba cứ đi suốt ngày. Riết rồi trong nhà là một tay mẹ lo hết, vậy không vác tù và thì vác cái gì, mẹ cô nói vậy đó.

    Khánh Chi không hiểu và cũng không thích lắm những công việc của ba cô đang làm. Vì từ nhỏ cô đã rất thích và rất mê vẽ, mà nhiều thầy cô cứ nói sau này cô sẽ là một họa sĩ rất nổi tiếng cho coi. Còn Khánh Chi thì lại thích được trở thành một kiến trúc sư kìa, cô muốn vẽ được thật nhiều những trường học, những ngôi nhà, những công ty những khách sạn thật đẹp thật to và thật đúng với ước mơ của cô, chứ không phải là làm họa sĩ đâu. Mà giờ đây cô cũng đã đạt được điều đó, cũng đã qua một thời gian thật dài chứ có ít đâu. Vậy mà ba cô vẫn vậy, vẫn là một đội trưởng cần cù chăm chỉ và siêng năng nữa. Mọi người trong làng cứ hay gọi ba là đội trưởng thôi. Rồi có lần Khánh Chi cứ tự hỏi biết đâu mọi người đã quên luôn tên của ba cô là gì rồi, vì ai đến nhà cũng một tiếng đội trưởng hai tiếng đội trưởng. Rồi người ngồi người đứng ai cũng tranh nhau nói tùm lum về công việc này kia. Nào là đội trưởng ơi phải cho thay cái máy của tổ em đi chứ nó cứ cà tàng lắm rồi, cái điệu này thì năng suất lúa của tổ em sẽ thua các tổ khác mất thôi. Nào là đội trưởng ơi sao nghe nói có loại phân bón mới tốt lắm nghe quảng cáo rầm rộ trên ti vi mà sao xã mình chưa cho áp dụng. Cứ trăm thứ hầm bà lằng có lúc inh ỏi cả nhà mới nghe giống như đang cãi nhau vậy đó. Mà ba cô là đội trưởng của cả năm tổ luôn, ai có việc gì cứ chạy đến gặp ba giống như ba có thể giải quyết được hết mọi việc cho mọi người, thế mới lạ chứ.

     Khánh Chi thương ba rất nhiều, cô nhớ ngày trước khi cô còn học phổ thông, lúc đó ba cô còn đạp chiếc xe đạp thoăn thoắt mỗi ngày chứ không có xe máy như bây giờ. Rồi chị hai chị ba đi làm có tiền rồi hùn lại mua cho ba một chiếc, nói mãi ba cô mới đồng ý cho mua, mà với điều kiện là phải mua xe cũ người ta đã chạy rồi. Vì ba nói công việc của ba là suốt ngày ngoài đường ngoài đồng, nếu mua xe mới lỡ có trầy trụa hay va quẹt là tiếc lắm, rồi chị hai chị ba phải đồng ý chứ sao. Mà từ ngày có xe máy thì cô thấy ba có khỏe hơn, nhưng mẹ cô lại tỏ ra khó chịu vì ba cô lại vắng nhà càng nhiều hơn.

    Có một hôm Khánh Chi nghe ba mẹ cãi nhau, mà cô vừa đi học về nên không biết là chuyện gì, cô chỉ nghe được đoạn cuối của câu chuyện.

    Mẹ cô nói:

    - Ông nghĩ ông là đội trưởng của mọi người bên ngoài rồi về cái nhà này ông cũng là đội trưởng luôn chắc, hay sao mà giọng ông nghe như ra lệnh vậy hả.

    Còn ba cô nói:

    - Ủa vậy hả, tui không có ý đó, tui không cố ý đâu bà. Mà tui làm cũng vì làng xóm cũng vì bà con mình thôi chứ ai vào đây, toàn là những người mà bà cũng rất thương rất mến mà.

    Vậy là từ đó trở đi Khánh Chi gọi ba là đội trưởng ba còn gọi mẹ là đội trưởng mẹ, rồi nhỏ út cứ chu cái miệng lên mà reo:

    - Vậy là nhà mình có đến hai đội trưởng luôn hả, hoan hô chị tư, em cũng thích gọi vậy đó.

    Còn mẹ cô thì quay mặt lại và tặng cho hai chị em cô một cái lườm sắc còn hơn dao cạo làm nhỏ út sợ mất vía còn cô cũng im re. Vậy là đội trưởng mẹ chỉ xuất hiện có một lần trong cái lần cãi nhau đó thôi, rồi cô cứ tha hồ gọi đội trưởng ba thì được chứ nhắc đến đội trưởng mẹ là mẹ cô xách cái roi lên liền.

    Khánh Chi xách cái cặp cho ba từ ngoài cổng. Ui da, hôm nay ba đi làm có thêm một cái cặp da láng bóng và thật đen thật sang ghê, vậy mới ra dáng một đội trưởng chứ lỵ. Cô vừa ôm ba vừa hít hà mùi nắng mùi đồng ruộng còn phảng phất trên người ba cô, nghe thật thương ba biết bao nhiêu. Mà Khánh Chi biết rõ những gì cô có được hôm nay là nhờ biết bao ngày tháng ba cô đã tẩn mẩn tỉ mỉ với cái công việc vác tù và mà mẹ cô hay nhăn nhó đó, là bao nhiêu mồ hồi của ba là bao nhiêu công sức của mẹ đã cùng cộng vào để cho cô được như hôm nay. Là một kiến trúc sư như cô hằng mơ ước, mà cũng là niềm tự hào của ba mẹ của cả nhà cô nữa. Khánh Chi cứ muốn được ôm ba và được ba ôm lại như những ngày còn bé thơ ngày xưa đó, cô cứ muốn ba được là một đội trưởng đầy mẫu mực đầy trách nhiệm với mọi người. Cô muốn mọi người cũng cứ hay chạy đến nhà cô bất cứ lúc nào cần và gọi đội trưởng ơi đội trưởng ơi, vậy là cô thấy vui.

    Khánh Chi ăn ngon lành hết một vèo mấy chén cơm, cô thấy đi đâu cũng chẳng có ai nấu cơm ngon như mẹ. Mà chính đội trưởng ba cũng nói là công việc của đội trưởng ba có được tốt, có được đúng thời hạn hay không là nhờ một phần rất lớn những bữa cơm của mẹ đó, đã giúp đội trưởng ba nạp thêm rất nhiều năng lượng và sức lực để có thể chạy ngoài kia kìa.

    Khánh Chi rót trà vào tách cho ba, cô nhìn mãi đôi tay ba. Một đôi tay thật to, đầy gân và nhiều vết chai sạn trên đó, nhưng sao cô cứ muốn được ôm đôi tay ấy của ba. Một đôi tay, một cái đầu và cả một trái tim của một người đội trưởng, mà suốt đời cô biết cô sẽ luôn gọi ba một cách thân thương một cách yêu thương như thế, là đội trưởng ba. Một người đội trưởng chỉ biết sống hết tấm lòng và sống hết nghĩa tình với công việc chung, với đồng ruộng với quê hương, với những gì máu mủ thân thiết mỗi ngày của mình. Một người đội trưởng mà với cô là luôn luôn có một mà thôi, là luôn luôn duy nhất trong cuộc đời này, với tất cả lòng kính phục, lòng biết ơn và thật nhiều yêu thương dành cho ba.

    Khánh Chi lặng lẽ bật cái quạt cho ba. Cô không muốn lên tiếng vào lúc này, sau những nói cười rộn rã trong bữa cơm, giờ cô chỉ muốn được tĩnh lặng để nhìn ba. Tóc ba đã có những sợi bạc rồi, ba vẫn rắn rỏi vẫn nhanh nhẹn và mạnh mẽ nữa, như ngày nào. Nhưng cô biết ba đang ngày một lớn tuổi, chỉ là cái tên ấy sẽ còn mãi với ba, với ngôi nhà này, với tất cả người dân nơi đây. Đội trưởng của mọi người, đội trưởng ba của riêng cô, của riêng mấy chị em cô, một đội trưởng ba vô cùng đặc biệt và vô cùng nông dân, chân thành, mộc mạc và rất quê hương nữa.

    Đội trưởng ba nhớ giữ gìn sức khỏe luôn đó nhé. Con có đi đâu cũng luôn nghĩ và luôn nhớ đến đội trưởng ba thật nhiều, vì đội trưởng ba luôn trong trái tim con.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Nhà hàng?
Crystal Jade Vùng: Melbourne. Phone: 9639 2633
Xem thêm

ẩm thực đồ biển Trung Hoa ngon nhất vùng Melbourne


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/doi-truong-ba-nw247096.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ