
Xem hồ sơ, nghe trình bày, Diêm Vương phán:
- Quả thật ngươi bị nhiều oan khuất. Nhưng để những việc như thế xảy ra ngươi cũng có phần lỗi.
- Sao tôi lại có lỗi ạ?
- Thiên hạ thiếu gì gái trẻ chưa chồng dùng răng nhổ râu cho cánh đàn ông mà tuổi tác đáng bậc cha chú của họ, vậy mà chỗ vợ chồng với nhau ngươi lại dùng dao làm việc ấy nên mới có tiếng oan giết chồng, nếu ngươi cũng như họ có khi tình cảm vợ chồng còn mặn nồng hơn nữa chứ.
- Đến khi vào chùa với hình hài nhi nữ sao ngươi không học các cô ca sĩ, các diễn viên… ăn mặc cho thoáng phô ra những chỗ cần phô hoặc học cô người mẫu nọ “nuy” để bảo vệ chùa chiền thanh tịnh trước những cái xấu mà người đời định mang vào chùa, đằng này ngươi lại ép xác giả trai, ăn mặc kín như bưng để ả Thị Mầu chết mê chết mệt mà lăn xả vào thế chả phải lỗi ở ngươi là gì.
- Tuy nhiên, khá khen cho ngươi đã mở lòng Bồ Tát mà chăm sóc cháu bé con Thị Mầu dù người đời dè bỉu, ta sẽ đề nghị Đức Phật xếp ngươi được ngồi trên tòa sen để cho ngươi có chút lộc dẫu chỉ là cái tiếng, ta sẽ buộc người đời khi trao cái gì đó luôn ghi kính dâng, kính biếu hay kính tặng.
Ngoài ra để cho được vinh dự thêm trong các buổi sinh hoạt, hội họp, lễ hội… trước khi khai cuộc người ta sẽ phải bắt đầu bằng kính thưa… và sau đó là kính mời… Cái gì cũng kính, thế đã thỏa lòng ngươi chưa?
- Cám ơn Diêm Vương minh xét.
Mọi việc sau này trong chùa và trong đời chính là do những quyết định mà Diêm Vương xử trong vụ Thị Kính khiếu kiện.
Bi (Theo Làng cười)

