Anh chưa bao giờ nói
Anh yêu em rất nhiều
Anh cũng không mơ tưởng
Em sẽ là người yêu.
Nhưng trong cơn mưa chiều
Nhạt nhòa con phố vắng
Anh một mình câm lặng
Thấy nhớ em vô vàn.
Khi ánh hoàng hôn tan
Màn đêm về lặng lẽ
Thì thầm cơn gió nhẹ
Phảng phất nỗi chờ mong.
Có ánh mắt thật trong
Có nụ cười tinh nghịch
Có con đường cổ tích
Có em chiều hồ Tây.
Có cả một trời mây
Theo em về cuối phố
Có trăm ngàn nỗi nhớ
Theo anh về Bách Khoa.
Em – Không đẹp như hoa
Em – Không là tiên nữ
Em – Nàng công chúa nhỏ
Em – Đẹp nhất trên đời.
Anh vẫn là anh thôi
Kẻ si tình khờ dại
Trăm năm hoài mong đợi
Em – Người tình trong mơ.

Authors: Hue Tran - Source: 24h

