Đau xót nhất trong mọi câu nói, có lẽ chính là cụm từ “đã từng”. Cái gì “đã từng” cũng đau, dẫu nó ngọt lịm như đường hay đắng ngắt.

ảnh minh họa
Nó không còn ở đây, ta không còn có thể phán xét quá khứ và thay đổi điều gì, ta bất lực, và mọi tiếc nuối vẫn ở nguyên đấy.
Chúng ta đã từng thuộc về nhau, ít ra là trong một giây phút, chúng ta đã đều nói rằng mình thuộc về nhau. Thuộc về từ bàn tay im lặng nằm trong bàn tay, từ cái hồi hộp ngỡ ngàng lần đầu tiên được chạm lên khuôn mặt nhau và vuốt ve nhè nhẹ, được luồn ngón tay chìm ngập vào mái tóc bồng bềnh, khẽ sờ vào làn da ẩm mượt run rẩy dưới lớp áo len dày che giấu bao nhiêu bí mật… từng thuộc về nhau từng khoảnh khắc như thế, để ta nói với nhau rằng: “Em là của anh/ Anh là của em!”.
Chẳng có ràng buộc nào bắt chúng ta làm vậy, nhưng giây phút ấy, có lẽ những cảm xúc mới mẻ dâng đầy khiến mỗi người – đều không thể đừng được mà mong muốn trao trái tim mình cho người kia – nắm chặt. Cảm xúc, đến một lúc nào đó ta không còn biết diễn tả nó thế nào ngoài những ngôn ngữ của cơ thể, sẽ bật ra thành lời thì thầm. Mong muốn người khác nắm lấy trái tim mình còn mạnh hơn khao khát mình nắm lấy trái tim người khác. Yêu là cảm giác bị lệ thuộc và hạnh phúc khi bị lệ thuộc. Dẫu rằng, ai thuộc về ai, có lẽ chỉ trong giây phút ấy, còn lại, người ta chỉ muốn mình thuộc về mình nhiều hơn.
Người ta nói mối tình đầu thường đáng nhớ. Nhưng có lẽ những mối tình sau, khi trái tim ta đã nhiều lần chìm lên ngập xuống, rồi lại bỡ ngỡ mà yêu thương lần nữa, mới đáng nhớ đến tận xương tủy. Vì ta đã đau, đã tuyệt vọng, đã hy vọng rồi lại tuyệt vọng, đã tưởng chết đi rồi lại hồi sinh, lênh đênh giữa biển rồi bất chợt tìm thấy một chiếc thuyền đi hoang. Khi ta yêu lần đầu, mối tình ấy nhiều lắm chỉ khiến nỗi bâng khuâng ngọt ngào thoáng nhẹ qua làm thành một nụ cười, nhưng khi yêu lần sau, nếu nhớ, nó sẽ là nỗi nhớ quắt quay với tất cả những nỗi đau đã đặc quánh ở sâu đâu đó trong tim.

Đâu ai có thể thuộc về ai, ta nhớ điều đó khi tỉnh táo. Nhưng khốn nỗi những ma mị điên dại khi yêu thường khiến ta cứ phải thốt lên câu ấy, với tất cả khao khát dại cuồng và sự chân thành nghiêm cẩn. Xui rủi cho những kẻ si tình, bởi khi họ yêu lại sau cơn mê man nào đó, đó luôn là “dốc cạn”, dốc cạn đam mê và niềm tin cho canh bạc cuối. Họ không yêu hời hợt, họ không có khả năng yêu hời hợt. Cái tệ bạc của người khác vứt lại còn không kinh khủng bằng nếu họ thấy chính mình tệ bạc. Những kẻ si tình thường rất ngốc, họ luôn dốc hết yêu thương cho một cuộc tình và nếu kết thúc cũng luôn cố gắng xây nên một kết cục đẹp. Và vì vậy, họ đôi khi mặc kệ nỗi đau mà trái tim mình phải chịu.

