Cứ yêu cuồng dại và mỉm cười khi người muốn ra đi
Hôm nào em theo chân ai đến chân trời góc bể. Góc bể chưa kịp nhìn, em khóc những… chênh vênh
Em cất làm gì những mảnh vỡ yêu thương. Để lắm lúc cứa vào tim đau thắt? Em giấu chặt cõi hoang tàn nơi đáy mắt, nỗi Nhớ đi hoang ôm Cái Rét vỗ về…
Em à, tôi biết trái tim yêu thương trong em đã không còn lành lặng, kể từ cái ngày mà người mang đến cho em những giấc mơ ra đi và mang theo tất cả những giấc mơ chỉ để lại trong lòng em những bão tố. Và tôi cũng biết em phải khó khăn bao nhiêu để vực dậy chính mình sau cơn vỡ vụn niềm tin đó. Tôi hiểu, hiểu cả em à!
Và khi người đi, em cũng nên chấp nhận rằng, khi cảm xúc từ một trong hai không còn, nghĩa là chúng ta chỉ là một vai phụ trong câu chuyện dài của cuộc đời nhau. Đừng cố so đo những ngày bên nhau, ai đã vì ai hơn ai… Bởi: “Mọi sự so sánh đều khập khiễng! Càng không nên đem những nỗi đau mà đè nặng người đến sau. Sẽ bên nhau được bao lâu như thế?
Chúng ta muốn yêu thương, bởi chúng ta khát khao hạnh phúc. Thế nên khi cảm thấy không hạnh phúc thì đừng cố với lấy những yêu thương không còn thuộc về mình.
Để mãi sau này, khi em và người cuối cùng của cuộc đời em, ngồi lại bên nhau ở cái tuổi 70, 80 có cái để mà trêu nhau một thời yêu điên cuồng, nhưng… nhiệt tâm nhất.
Hãy cứ yêu cuồng dại và mỉm cười khi người muốn ra đi. Hãy đón nhận người đến sau khi trái tim đủ lành lặng và tâm hồn nhẹ nhàng nhất…
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/vi-yeu-thuong-la-de-hanh-phuc-uZQrO0LjKip9W.html