Con gái như thế nào thì khó theo đuổi nhất?
Tôi nói đùa với anh ấy rằng: “Con gái khoảng ba mươi tuổi ấy à, sống độc thân lâu nên quen rồi. Công việc của họ ổn định sẽ tự khắc chống chọi được với căng thẳng, tình cảm ngọt ngào thì tự bản thân có thể đem lại. Muốn gì thì nỗ lực giành lấy, cái gì không hợp sẽ không lãng phí một chút thời gian nào. Họ khó theo đuổi bởi vì họ hiểu rõ bản thân mình đang cần một thứ tình cảm như thế nào.”
Lúc tôi hai mươi lăm tuổi, tôi đã cùng người yêu bàn luận về hôn nhân nhưng rồi chúng tôi chia tay trong hòa bình. Sau khi chia tay, thuận theo yêu cầu của bố mẹ, tôi cũng đi xem mắt, gặp một vài chàng trai chạc tuổi. Lúc đó mẹ tôi đã từng lấy chuyện tuổi tác ra khuyên bảo. Bà nói: “Con sắp ba mươi tuổi rồi, đừng kén quá, gặp được ai thấy ổn thì chủ động nắm bắt, nếu không người tốt sẽ bị người ta cướp mất.” Nhưng những câu nói đó chẳng hề lọt vào tai tôi. Tôi – hai mươi lăm tuổi – độc thân nhưng vẫn hãnh diện, việc đó dường như đã trở thành thói quen.
Lúc mới hai mươi tuổi, thất tình giống như mất đi nửa sinh mạng, mất đi người mình yêu cảm giác cuộc sống thật vô vị. Nhưng đến gần tuổi ba mươi, một mình đơn độc vẫn cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp. Tôi đã nhiều năm làm cùng một ngành nghề, thích ứng được với nhịp điệu công việc. Tôi cũng tích góp được không ít những mối quan hệ, mua được những thứ mình thích, cũng hưởng thụ được cảm giác thành công mà công việc đem lại. Tôi bắt đầu có những quy tắc sống và duy trì những sở thích tốt, biết cách làm một vài món ăn sở trường, một mình đặt chân đến những vùng đất mới, cũng như phát hiện ra một vài quán ngon ở ven đường.
Người khác thấy tôi đến chừng này tuổi mà chưa kết hôn liền cảm thấy bối rối, nhưng với tôi đó là cảm giác an toàn và một năng lượng tích cực. Dường như cái gì nên có tôi đều có, chỉ duy hôn nhân giống như một “thiên thần” đến trễ trong thế giới của tôi.
Tôi có một người chị họ, ba mươi tư tuổi nhưng vẫn độc thân. Trong mắt các trưởng bối cuộc sống độc thân thật đáng buồn. Chị ấy vừa hay là người từng trải trước tôi. Mỗi lần nhắc đến chị ấy, người thân trong nhà nhíu mày nhăn nhó, đau lòng than trách, sau đó cũng bất lực than thở. Trong mắt người nhà, chị ấy độc thân là do quá kén chọn. Bà ngoại tôi nói rằng con gái thì không nên đọc quá nhiều sách, con gái vô tài thì mới có đức. Nhưng chị họ tôi lại là tấm gương điển hình bước vào con đường mọt sách.
Lúc tôi còn nhỏ, dì cũng nói với tôi con gái dù tài giỏi thì cũng phải lập gia đình, không thể để bản thân có điều kiện tốt mà coi thường người khác. Tuổi càng ngày càng lớn, điều kiện tốt thì cũng phải tự đi tìm đối tượng. Còn mẹ tôi, bà đã nhiều lần nói bóng nói gió hỏi tôi: “Có phải là chị họ không quên được người yêu cũ, có phải chị có nỗi khổ tâm gì không, mà đến giờ vẫn độc thân không màng yêu đương?”
Mỗi lần nghe thấy những lời dạy bảo và suy đoán lạ lùng đó, tôi chỉ biết nhịn cười. Những thứ như vừa có lòng chân thành vừa có sự hạnh phúc người lớn làm sao có thể lý giải được. Chị tôi muốn được yêu thương, càng muốn có gia đình hơn bất cứ ai. Độc thân không phải là vì lý do gì đó quá phức tạp, chỉ là bởi chưa gặp được người mình muốn gả, cho dù là một người bình thường nhưng có thể làm người khác cảm động và an tâm.
Những người khoảng chừng ba mươi tuổi, rất ít được người thân xung quanh hiểu nhưng bản thân họ luôn có thể đồng cảm với những người cùng cảnh ngộ. Tôi hiểu chị họ, cũng như đang hiểu chính bản thân mình. Tôi biết cho dù cuộc sống đầy đủ nhưng tôi vẫn luôn kỳ vọng buổi tối trở về nhà có ngọn đèn thắp sáng. Tôi kỳ vọng mỗi ngày ba bữa đều có người ăn cùng, kỳ vọng con cái do tự tay mình nuôi nấng. Mong sẽ có một người có thể an ủi nỗi sợ hãi trong lòng tôi, để năm tháng đi qua nếp nhăn không còn là bất ngờ, mà nó đã trở thành một điều hiển nhiên.
Chúng ta bắt đầu hiểu, tình yêu vĩnh cửu không chỉ là tình yêu mãnh liệt như trong mắt các thiếu nữ, cũng không chỉ là tình cảm hòa hợp hơn như trong mắt các bậc làm cha làm mẹ. Bỏ lỡ cái tuổi mà nhìn một cái là muốn gả đi, nhưng cũng không bằng ở cái tuổi năm sáu mươi trải qua đủ mọi thầm lặng. Vì thế, cho dù biết rõ gặp được một người vừa thích vừa hợp là một điều không hề dễ, nhưng bạn hãy cứ đợi, cứ đợi.
Bởi vì, cuộc sống không cần những điều tạm bợ so với phần vui vẻ còn lại của cuộc đời. Chúng ta đáng để chờ đợi, độc thân rất đáng giá.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/con-gai-nhu-the-nao-thi-kho-theo-duoi-nhat-nw232074.html