Cô gái ơi, đừng nhầm lẫn giữa yêu thương và sự sở hữu trá hình
Qua đi cắt tóc, tiệm cắt tóc đông khách nên cô chủ gọi thêm cô cháu gái đến tiếp sức. Mười phút sau, một cô bé xinh đẹp, dáng cao ráo thanh thoát phi xe đến. Vừa vào đến nơi, cô bé chìa cánh tay thâm tím trước mặt cô chủ tiệm tóc và bảo: nó đánh cháu mợ ạ. Tôi thấy cô chủ tiệm tóc không tỏ gì quá ngạc nhiên mà chỉ bộc lộ ánh mắt thông cảm, chứng tỏ việc này có lẽ đã xảy ra nhiều hơn hai lần, như thành thói quen rồi. Cô bé bắt đầu cất đồ và vào làm móng cho khách. Tôi thì đã được bôi thuốc nhuộm và đang ngồi chờ thôi.
Và cô bé bắt đầu kể câu chuyện. Đại khái chỉ là do ghen tuông vớ vẩn mà thằng chồng (tôi nghĩ thế) rút thắt lưng quật liên tiếp vào con bé, con bé đau đớn nhưng không dám kêu, theo lời nó nói là lúc ấy không có ai ở nhà và có kêu thì cũng không ai cứu được nên không có sức đâu mà kêu. Vậy là con bé chỉ cố gắng tìm cách giơ tay đỡ lại nên cuối cùng là tay con bé thâm tím. Ngồi một lúc thì thấy có cuộc điện thoại gọi đến, con bé nghe và nói: vâng mẹ à, con đến nhà mợ rồi, anh ấy không đưa con đi nên con tự đến rồi.
Và sau đó câu chuyện lại tiếp tục. Bà mợ hỏi con bé: Thế mẹ cháu biết chuyện nó đánh cháu chưa?
Con bé trả lời: biết rồi mợ ạ, biết và chửi nó một trận xong, không thèm nói chuyện với nó, mẹ cháu như thế thì nó lại quay ra tức cháu vì để mẹ cháu biết.
Xong con bé tiếp lời: mỗi lần như thế, mẹ cháu đều chửi nó thậm tệ và bảo tối nay cháu sang ngủ với mẹ cháu.
Bà mợ bảo: ừ đúng rồi, tối nay mày cứ sang ngủ với mẹ mày đi xem thái độ nó thế nào, xem có xin lỗi gì không, có sang gọi về không?
Con bé nói, trong giọng nói có chút tự hào: ôi mấy lần cháu sang ngủ với mẹ cháu, nó điên lên, nửa đêm toàn sang gõ cửa bắt về.
Bà mợ nghe thế, có vẻ sung sướng, không biết là cố tình lấy lý do để an ủi hay họ thật sự vui mừng vì thấy thằng chồng có tín hiệu hối lỗi (ôi,nhưng đã nghe rõ là mọi lần trước, chứng tỏ đã rất nhiều lần đánh vợ rồi lại hối lỗi và rồi lại lặp lại đánh vợ và hối lỗi, tôi nghe và chỉ cảm thấy xót xa đau đớn …)
Bà mợ còn ra sức kể với bà khách đang làm móng: thằng cháu em đấy nó là dân xã hội nên cũng hơi cục xúc tí thôi, trừ những lúc cứ hâm hâm lên thì đánh vợ không tiếc tay chứ bình thường nó chiều con này thì cũng không ai chiều bằng. Mà á, trước đây nó yêu bao nhiêu con nhưng cũng toàn yêu chơi bời rồi đá chứ chưa từng yêu thật lòng như con này đâu chị ạ. Khổ thế chứ, từ ngày yêu con này thì thằng cháu em cũng có chút thay đổi, nên mẹ thằng này quý con này lắm, bênh con dâu lắm, lần nào xảy ra chuyện cũng toàn bênh con dâu và chửi con trai thôi. Khổ, cũng chả biết thế nào nhỉ, thằng đấy nó yêu vợ lắm, bình thường chiều chuộng lắm, muốn gì cũng được, chỉ thỉnh thoảng nó cứ điên thì nó lại như thằng điên mất kiểm soát thôi.
Con bé kia tiếp lời câu chuyện với một vẻ vừa ấm ức vừa tự hào: Cháu cũng không biết được cháu và nó có cái gì ấy mà không thể nào cháu rời bỏ nó được. Những lần nó đánh cháu thế đấy, cháu nghĩ sẽ bỏ nó ngay được, nhưng chỉ cần một lúc sau nó nịnh cháu, cháu lại quên hết và không thể nào nghĩ gì được đến việc bỏ nó nữa. Nó nịnh khéo lắm luôn mợ ạ, cháu không thể nào rời bỏ nó được.
Bà khách làm móng sau một hồi hỏi han vài câu thì nói động viên: Ừ thì cũng khó để kiếm được thằng nó yêu thương, chiều chuộng mình đến thế. Thôi con người cũng có lúc nọ lúc kia, đâu có ai hoàn hảo, cố mà đừng làm nó phật lòng thì chắc cũng sướng.
Và sau khi làm móng xong cho bà khách đó, con bé kia ra về. Tôi mới hỏi thăm bà chủ tiệm tóc đôi ba câu. Hóa ra con bé đó mới chỉ là người yêu chứ chưa cưới. Cuối năm nay mới dự tính cưới. Và giờ thì hàng ngày con bé đến nhà thằng này mở tiệm tóc ở đó, vì nhà nó ở quê nên hàng ngày nó làm và ăn ở tại nhà thằng này luôn. Tôi nghe xong mà não ruột thở dài. Con bé mới sinh năm 2001, năm nay mới mười chín tuổi. Cả một tuổi xuân đang trẻ đẹp phơi phới, nó lại còn xinh đẹp thế mà đang ở trong tình yêu lẽ ra cũng là giai đoạn đẹp nhất đời người, vậy mà liên tục bị những trận đòn thâm tím lại bởi chính người mà nó gọi là người yêu. Người ta bảo, ở đời không có ai hoàn hảo, ai cũng được cái này thì phải mất cái kia, ông trời không cho không ai cái gì. Nhưng những trận đòn ấy thật sự có phải là cái giá phải trả cho những lúc cô bé ấy được gọi là chiều chuộng yêu thương?
Không, tôi thì không cho là như thế. Cô bé kia đang vì yêu mà mù quáng, đang đánh đồng sự yêu thương với tàn nhẫn theo quan niệm cũ: yêu cho roi cho vọt, vì yêu mà sợ mất nên phải dùng đòn roi để kiểm soát, và cô bé bằng lòng với sự kiểm soát đó với suy nghĩ là bởi vì mình đang được quá yêu. Cô bé đó đang nhầm lẫn giữa cái giá phải trả và những yêu thương xứng đáng được nhận. Vì không ai hoàn hảo nên ngoại trừ những lúc điên điên thì mình mới bị đối xử vậy, còn những lúc bình thường anh ấy vẫn yêu thương chiều chuộng mình đấy thôi, như vậy tức là mình đang rất được yêu thương đấy chứ, và đâu phải ai cũng được yêu thương chiều chuộng như vậy, chịu đựng tí cũng có sao đâu, chỉ cần sau này cố gắng không để người ta nổi giận, có lẽ mình sẽ luôn được yêu thương. Tôi thật muốn nói với cô bé đó, rằng cô bé ơi,cô bé đang nhầm lẫn tệ hại.
Cô bé đang trao cho đối phương quyền được hành hạ đánh đập mình nhân danh tình yêu thương. Cô bé đang trao cho đối phương quyền được kiểm soát quản lý người yêu như một món đồ sở hữu. Cô bé đang trao cho đối phương quyền sinh quyền sát, lại là nhân danh yêu thương và có quyền làm tất cả để giữ tình yêu ấy. Ôi không, cô bé ơi, đấy không phải là tình yêu. Đấy chỉ là sự sở hữu. Theo lời cô bé kia kể thì thằng người yêu đó hay chửi cô bé là hay ghen tuông vớ vẩn nhưng chính nó cũng khác gì đâu. Nhiều khi chỉ thấy cô bé ăn mặc đẹp và sexy chút là nó cũng nổi điên, nó bảo mặc đẹp cho thằng nào ngắm, và đó cũng là cái cớ để nó gây sự, chửi bới và có thể đánh đập. Sự thật đã hiển nhiên đến thế mà sao cô bé kia vẫn ngộ nhận đó là tình yêu. Đã là tình yêu thì phải có sự tin tưởng, ngay cả có những tin nhắn hay những lời bóng gió chống lại người mình yêu thì người ta vẫn vì tình yêu mà lựa chọn sự tin tưởng. Người ta vì yêu mà lựa chọn coi đó là thử thách, lựa chọn đứng bên cạnh người yêu, dù có phải chống lại cả thế giới. Vì yêu mà người ta luôn muốn người yêu được vui vẻ hạnh phúc, vì yêu mà người ta muốn người yêu được sống đúng như những cách mà đối phương muốn. Vậy mà nhân danh yêu để đánh đập, chà đạp người yêu chỉ vì người yêu mặc đẹp, chỉ vì sợ người yêu làm đẹp vì người khác. Đó không phải là yêu, mà là sự sở hữu cực đoan trong cái vỏ bọc vì yêu, vì cần, vì sợ mất. Và cô bé ngây thơ đang thỏa hiệp với bạo lực để nhận lấy những giấy phút ngắn ngủi tưởng được yêu thương.
Lúc đang yêu là lúc người phụ nữ được chiều chuộng nhất vậy mà cô bé đã phải thỏa hiêp với bạo lực vậy rồi. Sau này khi cưới rồi, lại vì danh dự gia đình, vì sợ làm bố mẹ buồn, và khi có con thì sợ con cái không có một gia đình đầy đủ bố mẹ, người người phụ nữ sẽ càng tiếp tục thỏa hiệp với bạo lực hơn nữa chỉ để được sống trong một cuộc hôn nhân có vợ có chồng dù không có tình yêu thương. Thương thay cho những phụ nữ nhẹ dạ cả tin, vui với những lúc được yêu thương chiều chuộng để rồi cắn răng chịu đựng những lúc bị hành hạ với suy nghĩ đó là cái giá để mình được yêu thương.
Hỡi những người phụ nữ, chúng ta cần phải tỉnh táo và phân biệt rõ đâu là yêu thương mình xứng đáng được nhận và đâu là sự sở hữu cực đoan. Đừng cho phép ai chà đạp lên thân xác nhân phẩm của chúng ta dưới cái vỏ bọc yêu thương. Đừng bao giờ tự huyễn hoặc mình đó là cái giả phải trả để đổi lấy những khoảnh khắc được yêu thương. Cái gì cũng có giá của nó, đúng vậy, nhưng giá trị của hạnh phúc là những năm tháng nỗ lực, giá trị của tình yêu, là khiến con người ta vì nhau mà luôn cố gắng, cố gắng thay đổi để cả mình và đối phương thật sự được hạnh phúc. Không có cái giá nào cho yêu thương là những trận đòn thâm tím, cũng không có cái giá nào cho sự chiều chuộng là sự chà đạp nhân phẩm. Đó chỉ là ngụy biện, là vỏ bọc của quyền lực mà nạn nhân đang cố gắng gồng mình để chấp nhận và vô tình trao quyền cho chủ sở hữu càng ngày càng thêm tàn nhẫn. Chúng ta sống là để yêu thương, mọi việc chúng ta nỗ lực là để được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc không có nghĩa là ngoài những lúc được yêu thương rồi thì còn một số lần bị đánh đập hành hạ tí cũng không sao. Bởi lần đầu thì là nhỡ tay do quá nóng giận, nhưng lần hai lần ba sẽ là không kiểm soát. Khi đối phương biết được rằng chỉ sau mỗi lần thượng cẳng chân hạ cẳng tay, mình ngọt nhạt nịnh bợ chút thì lại đâu vào đấy, đồng nghĩa với việc sự hành hạ đó sẽ trở thành một thói quen. Mà một thói quen tốt thì phải rèn luyện rất lâu với sự kiên nhẫn nhưng một thói quen xấu thì hình thành rất dễ và xấu lên theo cấp số nhân mà không cần có một sự kiên trì nào cả.
Vậy nên phụ nữ ơi, quyền lực xấu chỉ được thực thi khi chúng ta đồng tình với nó. Thân thể này là của chúng ta, ta có quyền để được yêu thương và có trách nhiệm phải yêu thương nó. Không ai có quyền hành hạ đánh đập, đặc biệt càng không thể trong cái vỏ bọc yêu thương. Quan trọng nhất vẫn là phụ nữ chúng ta cần tỉnh táo xác định rõ ràng đâu là yêu thương và đâu là sự sở hữu trá hình.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/co-gai-oi-dung-nham-lan-giua-yeu-thuong-va-su-so-huu-tra-hinh-nw227388.html