Chồng tôi liên tục quản lý, chất vấn vợ về các khoản chi tiêu
Từ ngày nghỉ việc ở nhà chăm con thì cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn và thấm câu: “Không gì quý bằng độc lập, tự chủ”.
Chồng tôi có thu nhập khá ổn nên sau cưới, vợ vừa có bầu anh đã đề nghị:
“Em nghỉ việc lo sinh nở, chăm con. Kinh tế mình anh lo được. Vợ không cần phải suy nghĩ, tiền chồng cũng là tiền vợ. Trước nay anh đã bao giờ tính toán hay quản thúc gì em đâu”.
Đúng là từ ngày cưới, anh vẫn để vợ quản lý tài chính và khi tôi nghỉ việc sinh con, lo nội trợ, anh vẫn đưa tài khoản nhận lương cho vợ cầm để chủ động chi tiêu. Nhưng câu mà anh bảo: “Tiền chồng cũng là tiền vợ” thì hoàn toàn chỉ là nói miệng mà thôi.
Với những khoản chi tiêu trong gia đình, anh để tôi tự do chi tiêu. Song hễ thấy phát sinh những khoản bên ngoài là anh chất vấn, yêu cầu vợ phải “giải trình” rõ ràng. Đặc biệt, từ ngày tôi không trực tiếp làm ra tiền, mỗi khi vợ nói biếu tiền hay lo công việc cho bên nhà ngoại là anh khó chịu ra mặt bảo:
“Anh chỉ kiếm đủ tiền nuôi mẹ con em, không đủ sức lo cho bố mẹ, gia đình nhà vợ. Do vậy em chi tiêu sao phải hợp lý”.
Thế nhưng với bên nội, anh vẫn chi không tiếc tay, không tháng nào anh không gửi tiền, mua thuốc bổ, rồi còn đổi cả điện thoại đời mới nhất cho mẹ. Trong khi đó, bố vợ nằm viện, tôi bàn với anh gửi biếu ông 3 triệu mà anh làm ầm. Tôi giải thích, yêu cầu anh sống công bằng giữa đôi bên nội ngoại, anh lại quát:
Câu nói của chồng khiến tôi uất ức vô cùng. Nhưng hiểu tính anh, nếu có nói lại vợ chồng cũng chỉ thêm cãi vã nên tôi giữ im lặng và tuyệt nhiên không bao giờ nhắc anh chuyện lo việc nhà ngoại. Ngược lại tôi tự chủ động nhưng vẫn công khai trước mặt chồng. Có hôm thấy tôi chuyển biếu bố mẹ 2 triệu, mặt anh xám lại quát:
“Em vẫn chứng nào tật đó là sao? Đã bảo đừng có suốt ngày bòn bới tiền chồng cho nhà đẻ như thế”.
Tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi lại:
“Anh kiểm lại tiền đưa vợ, trừ những khoản em chi tiêu đã ghi chép cụ thể ra xem có khớp với số còn lại không, rồi hãy nói vợ bòn bới của nải mang về ngoại”.
Chồng tôi đối chiếu, thấy không thiết hụt vẫn cằn nhằn nói thêm:
“Chắc bớt xén rồi ghi khống lên chứ còn gì nữa”.
Ngày hôm sau, trước mặt anh, tôi gọi điện cho bên siêu thị chuyển tới cho bố mẹ tôi chiếc ghế massage 25 triệu, thanh toán ngay trước mặt chồng. Thấy vợ chuyển khoản, anh đỏ mặt hỏi:
“Tiền đâu mà em mua cái ghế đó?”.
Chồng tôi liên tục quản lý, chất vấn vợ trong các khoản chi tiêu. (Ảnh minh họa).
Tôi cười đáp:
“Anh yên tâm, đó là tiền của em. Không liên quan anh. Anh nên nhớ rằng, nói về khả năng kiếm tiền, em vốn không thua kém anh. Chẳng qua vì gia đình, vì chiều theo ý anh mà em phải nghỉ việc chuyên tâm ở nhà chăm con.
Những cũng chính những ngày tháng sống tiêu tiền chồng, em mới hiểu được hết được con người anh. Hiểu rằng, với anh câu nói “vợ chồng là một, kinh tế của chung” chỉ là nói miệng. Do vậy, em phải tự chủ động lo cho bản thân, cho gia đình của mình. Từ khi anh tuyên bố, bố mẹ ai người ấy lo thì em cũng đã xác định tinh thần chuẩn bị cho mình một cuộc sống độc lập rồi”.
Tới lúc ấy chồng tôi mới thay đổi sắc mặt vì biết hàm ý của vợ ẩn sau mỗi câu nói chuẩn bị một cuộc sống độc lập. Anh quá hiểu tính tôi, nói được sẽ làm được nên từ đó thay đổi lại thái độ.
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/tam-su/chong-tuyen-bo-bo-me-ai-nguoi-nay-lo-song-phan-ung-cua-toi-moi-khien-anh-bat-ngo-c391a565729.html