Ai đời lại tính chuyện đem con của mình cho em trai nuôi rồi lấy tiền xài
ảnh minh họa
Chồng tôi thì lông bông chẳng có nghề ngỗng gì cả. Trước đây anh cũng từng đi làm hàn xì nhôm kính nhưng rồi sau cụt vốn, đóng cửa xưởng. Bảo đi làm thuê thì kêu lương thấp, vất vả.
Thế nhưng trái ngược hoàn toàn với nhà tôi, chú út em trai chồng cũng lấy vợ sau chúng tôi 1 năm. Hai vợ chồng chú ấy được nhờ bên ngoại, bố mẹ thím ấy giàu có lắm. Nên hai vợ chồng mở hẳn một chuỗi cửa hàng chăn ga gối, giường tủ, làm ăn được nên tiền cứ vào nhà ầm ầm. Cưới nhau mấy năm mà chú thím ấy xây cái nhà to như cái biệt thự, đổi xe đẹp đi liên tục.
Thế nhưng oái oăm thay, cả chú và thím đều bị vô sinh. Hai người bỏ ra không biết bao nhiêu tiền của để chữa trị, thụ tinh nhân tạo, sang cả nước ngoài nhưng không ăn thua. Lúc nào đến nhà chơi, nhìn thấy 3 đứa con tròn lông lốc của vợ chồng tôi chú thím ấy hay nửa đùa nửa thật:
"Em muốn bắt một đứa về nuôi quá".
Thím ấy thì khát con, cứ ôm thằng út nhà tôi véo má, hôn hít các kiểu. Cuồng cháu đến nỗi tuần thím ấy xuống nhà tôi mấy bận, mua toàn quần áo với quà bánh cho 3 đứa cháu. Nhìn cũng thấy thương thương, vì thím cũng hiền lành chứ không phải dạng ghê gớm nên tôi chị em cũng quý nhau lắm.
Thế rồi tự nhiên hôm trước chồng tôi về nhà bảo:
"Hôm nay chú Cương hỏi anh chuyện này mà khó nghĩ quá em ạ".
"Chuyện gì thế?".
"Chú thím ấy mãi không có con, mà chắc là tịt hẳn rồi, không đẻ được đâu".
"Thì thím Hoa chả bảo là lần này thụ tinh nhân tạo không được thì xin con nuôi còn gì".
"Ừ thì xin con nuôi, nhưng nuôi con người ngoài không bằng nuôi máu mủ nhà mình."
"Ý anh là gì đây?".
"Chú thím ấy đặt vấn đề là hay mình cho thằng út nhà mình cho chú thím ấy nuôi, chuyển hẳn thành con của chú thím ấy. Rồi nó cho mình 1 tỷ để làm ăn".
Vừa nghe thấy chồng nói thế tôi rùng cả mình hét ầm lên:
"Anh bị điên à mà nghĩ đến chuyện đó, em không bao giờ đồng ý đâu".
"Anh nghĩ cũng hợp lý mà, chú thím ấy cũng ở gần đây chứ xa xôi gì đâu. Nhà mình nuôi 3 đứa cũng vất, chú thím ấy có tiền, con mình sang đó được nuôi đàng hoàng tử tế, sướng như vua ấy, sau này còn được hưởng bao nhiêu là thứ".
Tôi gắt ầm lên bảo:
"Em không đồng ý là không đồng ý, anh đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Nói thêm thiên hạ họ cười cho".
Chồng tôi im lặng không nói gì, nhưng cứ thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện đó, xong còn bảo: "Con mình cho chú ruột nuôi chứ có bán đi đâu xa mà phải lo nghĩ".
Nhiều lúc tôi cũng bị lung lay quá, nhưng nghĩ nếu làm thế thì tệ với con quá. Mình đẻ con ra không nuôi được lại cho người khác nuôi rồi lấy tiền của họ về tiêu xài, bố mẹ như thế có khốn nạn quá không?.
Article sourced from XALUAN.
Original source can be found here: http://xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=2678191