Yêu chóng vánh, cưới vội vàng, hạnh phúc còn chưa thấy đâu nhưng vô vàn khó khăn thì đang ở trước mắt.

ảnh minh họa
Ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, học hành dang dở, công việc chưa ổn định nhưng nhiều bạn trẻ đã quyết định làm đám cưới. Yêu chóng vánh, cưới vội vàng, họ sớm trở thành những ông bố, bà mẹ “nhí”. Hạnh phúc còn chưa thấy đâu song vô vàn khó khăn thì đang ở trước mắt.
“Không cho lấy vợ, tôi bỏ nhà đi!”
Hạnh và Dũng (cùng sinh năm 1992) vừa học xong chương trình cao đẳng còn chưa lấy được bằng thì đôi bạn quyết định làm đám cưới sau một thời gian yêu nhau. Trước đây, Hạnh có đi làm thêm công việc bán hàng cho một gia đình bán vật liệu xây dựng ở Hà Nội. Số tiền làm thêm không đáng là bao nên hàng tháng bố mẹ vẫn phải chu cấp thêm. Còn Dũng đang trong thời gian học việc ở một doanh nghiệp nhỏ nên lương lậu cũng chẳng có nhiều.
Lấy nhau chưa đầy nửa tháng, Dũng đưa Hạnh đi tìm việc. Hôm đến nhà hàng An Phú ở trên đường Lê Văn Thiêm xin làm thu ngân qua lời giới thiệu của người chị họ, Hạnh mới thấy sai lầm. Bình thường với cái ngành kế toán doanh nghiệp mà Hạnh theo học thì việc làm thu ngân ở nhà hàng với thời gian từ 9h sáng đến 9h tối khá phù hợp với những bạn trẻ đang trong thời gian đợi bằng xin việc.
Thế nhưng với Hạnh đó là điều khó có thể người ta quy định thử việc không lương, thậm chí còn phải đặt cọc tiền và ký hợp đồng 6 tháng. Hạnh lo lắng: “Cùng lắm mình chỉ làm 3 tháng nữa thôi vì mình đang có bầu, 6 tháng thì phải phá hợp đồng mất. Chồng mình cũng chưa có việc làm”.
Đang học năm 2 trường Kinh tế Kỹ thuật Thương mại, đùng một cái, Mạnh (SN 1993) “ép” bố mẹ phải cho mình lấy vợ. Mạnh tuyên bố: “Nó có thai 3 tháng rồi, không cho lấy tôi bỏ nhà đi!”. Mạnh là con một nên từ nhỏ đã được nuông chiều. Bố Mạnh chỉ biết thở dài: “Thôi thì, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy”.
Vị hôn phu kém Mạnh một tuổi. Đôi trẻ rời ghế nhà trường, thành vợ thành chồng bằng đám cưới linh đình. Trong không khí ấy, cô dâu chú rể thì vui sướng hả hê còn người lớn thì như kẻ mất hồn với bao lo toan dằn vặt.
Hệ lụy đáng buồn
Cưới vội vàng khi trong tay chẳng có gì, lại đang tuổi ăn tuổi chơi nên vợ chồng Mạnh chẳng mấy chốc rơi vào khốn đốn. “Thời gian đầu, hai vợ chồng ngày ngày nhong nhong trên xe máy, đi hết làng trên xóm dưới. Đến khi tiền hết mới tính kế sinh nhai. Nó đòi bố mẹ sắm cho vợ cái máy khâu. Mới học việc nên đường may còn vụng, hàng họ cũng làm gì có mấy nên thất nghiệp thường xuyên” - chị Nhung hàng xóm của Mạnh kể.
Đấy là còn chưa kể đến chuyện nghén ngẩm khiến cô dâu mới “làm thì ít mà ngủ thì nhiều”. Bố mẹ Mạnh quen làm lụng thấy con trai ăn chơi đã thành quen, giờ thêm con dâu cũng thế nhưng chưa quen được, thành thử gia đình lúc nào cũng lục đục.
Sau này, vì bất đắc dĩ nên Mạnh phải theo đội xây dựng đi xúc cát, đội đá, đổ bê tông. Đến kì sinh nở, người vợ Mạnh khó sinh nên phải mổ. “Vậy mà chả hiểu chúng nó ăn tiêu kiểu gì, trong túi 2 vợ chồng còn đúng 500 nghìn. Mà hóa đơn thanh toán viện phí và các khoản lặt vặt nữa cộng lại cũng lên tới chục triệu” - mẹ Mạnh ngán ngẩm.

Cãi vã là điều không tránh khỏi khi cơm áo gạo tiền chẳng ai lo (Ảnh minh họa)
Nếu như bố mẹ Mạnh lo một thì bố mẹ Thành (cùng sinh năm 1993) còn lo mười. Thành nghiện và thường xuyên "đập đá". Cái chuyện ấy thì bạn bè biết, họ hàng biết và có lẽ người yêu Thành lại càng biết.
Cái bản tính hiền lành hồi còn đi học mất đi thay vào đó là một Thành ngang tàn, dữ dằn, sẵn sàng cầm chiếc ly thủy tinh ném thẳng vào mặt bố trong ngày cưới nếu như không có sự căn ngăn của mọi người.
Đang học Cao đẳng sư phạm Thường Tín, cô bé Thủy - vợ Thành (sinh năm 1994) bỏ dở ước mơ trở thành cô giáo dạy trẻ đi theo tiếng gọi của tình yêu, cùng Thành lang bạt khắp nơi hơn một năm nay. Đến khi về làng, mặt mày ai cũng xanh xao, hốc hác, Thủy thì “xọm” đi trông thấy.
Đám cưới được tổ chức với hi vọng “hai đứa lấy nhau, chúng sẽ tu chí làm ăn cố gắng làm lại cuộc đời” – lời mẹ Thành.
Tuấn Anh, em họ của Thành kể: “Tớ cũng nói với anh ấy đám cưới xong cùng em chạy xe vật liệu xây dựng, tuy vất vả một chút nhưng cũng có đồng ra đồng vào, chứ lâu nay anh đập phá nhiều rồi, ông bà già cũng chẳng có đâu ra nữa. Đêm hôm ấy, hình như anh Thành cũng trằn trọc không ngủ, cuối cùng cũng chỉ thở dài và nói… cứ từ từ”.
Một người bạn thân của Thành cũng tâm sự: “Một tuần sau đám cưới, Thành có nhắn tin hỏi thăm tôi, khi được hỏi “đã cai được chưa”, Thành nói “cai được rồi” nhưng từ khi cai xong lại sinh nóng tính, lười lao động.
Thành kể hết nỗi lòng “tao quen con này là từ thằng em họ của nó, làm cùng chỗ với tao. Thế là nhiều lần đến nhà thằng này chơi thì cũng tán chơi con chị nó. Cả nhà nó thấy mình ngon zai lại chịu khó thế là cứ vun vén vào. Nhưng tao có yêu đâu. Nói thật, nếu không vì đứa bé trong bụng là con tao thì không bao giờ tao cưới. Thời gian tao chơi bời quá trớn thì phải trốn ra đằng nhà vợ tao, chứ tao có yêu đâu. Tao chỉ cần chỗ để trú thân thôi. Ai ngờ lại ra nông nỗi này”.
Lấy nhau về rồi, hạnh phúc thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy người trong cuộc rơi vào khổ sở. “Giờ tao cũng kệ, nó muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Tao cũng chỉ tự an ủi mình bằng ngày 3 bữa rượu thôi” – Thành nói. Còn vợ Thành, bụng “đèo bòng”, chồng chẳng lo làm ăn, bản thân cũng mải chơi nên hai vợ chồng lúc nào cũng lục đục, cãi vã inh ỏi.
Tạm kết
Hiện trạng “trẻ hóa hôn nhân” cùng vấn đề giáo dục giới tính cho trẻ vị thành niên nói riêng và tuổi trẻ nói chung đang trở thành một bài toán khó. Nó không còn là chuyện của riêng ai, chuyện ai nấy chịu mà là chuyện của toàn xã hội.
Những bạn trẻ không công ăn việc làm hoặc công việc chưa ổn định, bản thân mình còn chưa lo được thì làm sao có thể lo cho cả gia đình, chăm sóc con cái tốt? Thiết nghĩ, với mỗi người trẻ chúng ta, việc yêu và kết hôn không nên xuất phát từ những quyết định bốc đồng và đặc biệt đừng nên coi thường tương lai của chính mình bằng việc bỏ học, chơi bời lêu lổng…

