"Tôi phải ăn mì gói nhiều tháng liền hoặc cố nhịn đói", Ari Yulianto, người đàn ông Indonesia, 40 tuổi, nói. Ông làm tạp vụ ở Malaysia từ năm 2002 đến 2020.
Ari qua 7 đời chủ, trong đó có một người chỉ trả anh 5 USD mỗi ngày với công việc phụ hồ thay vì mức 22 USD như lao động khác. Khi Ari đi hái cọ thuê, họ nợ lương anh ba tháng nhưng anh không thể báo chính quyền can thiệp.
Anh cố gắng giấu vợ và các con ở quê nhà về khó khăn của mình. Anh không bao giờ đăng ảnh lên mạng xã hội về ký túc xá dột nát, nơi anh sống cùng 5 đồng hương khác. Thay vào đó, Ari đăng ảnh bãi biển ở nơi mình sống.
"Tôi không muốn gia đình phải lo lắng", anh nói.
Ari Yulianto đã làm việc ở Malaysia suốt 18 năm. Ảnh: CNA
Ari không là trường hợp hiếm. Tổ chức bảo vệ người lao động di cư Migrante Philippines, trụ sở Manila (Philippines), cho biết các gia đình thường không biết gì về hoàn cảnh khó khăn mà lao động di cư đang đối mặt.
"Họ phải làm việc nhiều giờ và đang vật lộn để kiếm sống", ông Rimas, người đại diện Migrante Philippines, nói.
Dữ liệu của Tổ chức Lao động Quốc tế cho thấy 169 triệu lao động di cư trên toàn cầu. Theo ước tính của Ngân hàng Thế giới, vào năm 2022, những lao động này đã gửi về nhà 794 tỷ USD.
Rimas nói sự hy sinh của lao động nhập cư là để gia đình chi tiêu. Họ mong số tiền gửi về được sử dụng tiết kiệm, đúng cách như mở cơ sở làm ăn hoặc cho con cái đi học.
Tuy nhiên, nhiều gia đình lại chi tiền vào những kỳ nghỉ xa hoa, mua ôtô. "Khi những lao động trở về, họ bị sốc do không còn tiền trong ngân hàng", ông nói. "Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc di cư một lần nữa".